Viên Viên.
Hôm khi Ôn Cừ Hoa tỉnh , chiếc giường đơn ở phòng phụ chỉ còn một cô. Cô dậy ngẩn ngơ nửa ngày mới nhớ sự trêu chọc to gan của đêm qua.
Có một loại dự cảm, chắc chắn sẽ trốn tránh cô.
Quả nhiên, khi cô ngoài, bàn ăn để một tờ giấy, cặp lồng đóng gói xong xuôi. Anh , chiều xong việc sẽ đến bệnh viện đón cô.
Cô ngước mắt thời gian, mới 5 giờ sáng.
Trời còn sáng, cái gì chứ.
buổi chiều sẽ đến bệnh viện đón cô, nên Ôn Cừ Hoa cũng nghĩ nhiều nữa.
Ban ngày.
Dương Thiên thứ sáu về phía . Thật sự, đầu tiên thấy ông việc mà khổ đại thù thâm như , mày nhíu chặt đến mức kẹp c.h.ế.t cả ruồi muỗi.
Lúc nghỉ trưa ăn cơm, Dương Thiên nhịn hỏi: "Anh, chuyện tình cảm thuận lợi hả? Hay là kể cho thằng em chút , em tư vấn cho."
"Cút." Dương Khâm liếc một cái.
Một lúc , đặt chai nước xuống, sắc mặt khó phân biệt : "Nếu một cứ luôn đến gần mày, bất kể mày đẩy thế nào, cô đều..."
Dương Thiên thấy nhíu mày nên tiếp thế nào, liền : "Anh , nếu thật sự như , em thể đẩy chứ? Em hận thể tắm rửa sạch sẽ dâng lên chứ."
Dương Thiên xong Dương Khâm một cái, trong lòng thở dài. Thật đại khái đoán khúc mắc trong lòng .
Chẳng qua là do gia cảnh , từng tù, cho nên tự cảm thấy xứng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Anh, giả sử cô thực sự đến gần nữa, mà lựa chọn khác, chấp nhận ?"
"Anh thật sự cam tâm giao cô cho khác ? Anh bây giờ mới 30 tuổi, tuy rằng... tuy rằng nửa đời vận khí , nhưng nuôi thích, nuôi nổi chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-410.html.]
Dương Khâm giống đám thợ thuyền bọn họ, năng lực cũng quyết đoán. Trước mục tiêu phấn đấu, vướng bận nên mới chăng chớ như .
Thật sự cam tâm giao cô cho khác ?
Dương Khâm phát hiện thật sự cam tâm chút nào. Ví dụ như Lương Hành, chính là đàn ông ưu tú xuất hiện bên cạnh cô, nhưng cũng cảm thấy Lương Hành đủ tư cách, xứng với cô.
Nhà cô gặp nạn, Lương Hành gì? Người như khó tránh khỏi sẽ vì nghịch cảnh nào đó mà bỏ rơi cô.
Dương Khâm càng nghĩ càng phiền, gỡ mối tơ vò. Nụ hôn của cô khiến sáng sớm chạy trối c.h.ế.t, cả ngày trong đầu chỉ ba chữ: Ôn Viên Viên.
Buổi chiều, Dương Khâm 6 giờ xong việc, xe đến bệnh viện cũng chỉ mất nửa tiếng, nhưng vì tâm sự, phòng bệnh ngay.
Cũng vì thế mà khéo thấy Lương Hành cùng cô từ phòng bệnh , hai dọc theo hành lang bên cửa sổ.
Bước chân Dương Khâm khựng , thần sắc lãnh đạm theo.
Lương Hành tới là việc chính, với Ôn Cừ Hoa: "Viên Viên, dì chắc qua đợt là thể xuất viện, đó em dự định gì ?"
Có thể dự định gì chứ, Ôn Cừ Hoa còn nghĩ tới. Công việc vẽ tranh tường ở khu du lịch sớm kết thúc, chờ viện qua Tết xong cô sẽ xem công việc gì thích hợp , nhưng những chuyện cần thiết báo cáo với Lương Hành.
Lương Hành cố gắng ôn hòa khuyên cô: "Anh đến Đại học Cảng Thành một chuyến, năm nay họ thành lập quỹ học bổng, em thể xin, thuận lợi học cho đến khi nghiệp, đến lúc đó cũng dễ tìm việc hơn."
Vốn dĩ định âm thầm những việc , nhưng sự xuất hiện của Dương Khâm khiến Lương Hành cảm giác nguy cơ. Anh nhanh chóng đưa Ôn Viên Viên trở con đường cô vốn nên , đường ai nấy với .
Vốn dĩ cùng một thế giới.
Ai ngờ Ôn Cừ Hoa xong lời bình tĩnh: "Học bổng? Không là bỏ tiền mượn danh nghĩa nhà trường đấy chứ."
Lương Hành: ...
Cô nhạy bén như từ bao giờ thế?
Ôn Cừ Hoa định từ chối, vô tình thấy bóng phản chiếu kính cửa sổ, mắt cô lóe lên, sửa lời: "Em sẽ suy nghĩ."