Anh vì cô nhiều nhiều chuyện, nếu ở bên , nghĩ cũng sẽ vì cô mà trả giá thế nào. Như cũng , trốn thật xa, cũng đừng quản những chuyện rắc rối của cô nữa.
Ôn Cừ Hoa nghĩ thông suốt, cô với như nữa, mà cực kỳ bình tĩnh lấy từ trong túi một gói giấy đưa cho .
Ánh mắt Dương Khâm rơi đó, chút ngẩn ngơ.
Tiền chính tay rút , nhận .
"5000 tệ, trả cho ."
Ôn Cừ Hoa yên lặng : "Còn tiền thức ăn mua hơn một tuần nay, tiền sửa khóa, sửa đèn, vòi nước, tiền thuê hộ lý, còn ... cái máy sấy nữa."
"Em tính tổng cộng trả 800 tệ, chắc là cũng hòm hòm ."
"Tổng cộng 5800 tệ, đếm ."
Cô bước lên hai bước, đưa tới mặt .
Dương Khâm nhận, sắc mặt trầm như nước.
Hóa nửa đêm nửa hôm cô chạy tới tìm , chính là để trả tiền.
"Yên tâm, nhận tiền xong em sẽ ngay, quấn lấy nữa." Đôi mắt Ôn Cừ Hoa trong veo, giọng ôn hòa.
Dương Khâm siết chặt lòng bàn tay, một lát , đưa tay nhận lấy, nhưng rút 800 tệ trả .
"800 cần, chẳng tốn bao nhiêu."
"Không, vẫn nên tính toán rõ ràng thì hơn, em nợ ." Ôn Cừ Hoa kiên quyết .
Lồng n.g.ự.c Dương Khâm như sự dịu dàng của cô bóp chặt. Không nợ ?
Người buổi chiều còn luôn miệng hỏi ở bên , đầu tàn nhẫn nợ như .
Hắn nhẫn nhịn : "Vốn dĩ em nợ ."
"Phải ?" Ôn Cừ Hoa bình tĩnh trần thuật: "Ừ, đêm đó bất kỳ ai gặp chuyện cũng sẽ cứu, cho nên chuyện tù em nợ . Vậy khi tù thì ? Tại nhờ đội trưởng Thẩm đến bệnh viện nộp viện phí? Tại mua máy sấy cho em?"
Cô đầy sắc bén.
"Anh thích em, tại những việc ? Đáng thương em ?"
"Không ." Hắn bực bội, thể là thương hại cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-400.html.]
"Thôi, quan trọng, tiền trả cho là , em đây." Ôn Cừ Hoa mạnh mẽ đến mức mặt dày mày dạn dây dưa với đàn ông.
Lúc nãy xuống lầu thấy cô, rõ ràng là phiền chán.
Cô xoay rời , vài bước, cổ tay phía túm chặt.
Dương Khâm hai lời, đưa tay sờ trán cô. Quả nhiên, vẫn còn nóng, cô sốt còn khỏi hẳn chạy ngoài.
Hắn nén tính tình với cô: "Đứng yên đây đừng cử động, xuống ngay."
Ôn Cừ Hoa . Dương Khâm nhét 5800 tệ một cách cưỡng ép tay cô, đó xoay chạy lên lầu lấy áo khoác.
Dương Thiên thực sự cảm thấy tò mò: "Anh, định với cô hả?"
Dương Khâm khựng : "Đừng hươu vượn, tao với cô như mày nghĩ . Tao đưa cô về nhà , mai tao qua."
"À." Tưởng cái dạng gì chứ? Dương Thiên đầy ẩn ý.
Dương Khâm xách áo khoác, vài bước xuống đến nơi, về phía ở cổng.
Cô quả nhiên nhúc nhích, thật lời , cô cũng tính khí của , nhưng chủ yếu là trong lòng đang ôm tiền của .
Dương Khâm tới, khoác trực tiếp áo khoác lên cô. Ôn Cừ Hoa thôi.
Giờ khó bắt xe, hai bên ngoài công trường một lúc lâu. Dương Khâm liếc mắt sang, thấy mặt cô lạnh đến đỏ bừng.
Cũng may đợi thêm năm phút, chiếc taxi trống chạy qua. Dương Khâm vẫy tay gọi , mở cửa cho cô , lúc mới lên ghế phụ.
Đến nơi, Dương Khâm trả tiền xe, cùng cô xuống xe, kẻ .
Về đến lầu, đèn vẫn sáng, là ai sửa cần cũng , lòng Ôn Cừ Hoa mềm một chút.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Dương Khâm, tiền..."
"Em cứ giữ lấy , lúc nào cần dùng sẽ với em." Hắn vẫn sợ cô thiếu tiền, nhỡ viện phí đủ.
Ôn Cừ Hoa bĩu môi: "Quan hệ gì chứ, mà em giữ tiền cho ."
Câu đáp thế nào.
Ôn Cừ Hoa lên tầng hai đến căn cuối cùng, mở cửa, xoay hỏi : "Vào ?"
Hắn lên tiếng, nhưng cũng ý định rời . Thật thấy cô ngửi thấy mùi rượu , khó ngửi, chỉ là bất ngờ, lẽ mượn rượu giải sầu đấy chứ.