Hắn cố gọi cô: "Ôn..."
"Ôn Cừ Hoa, dậy ."
Ôn Cừ Hoa buồn ngủ quá, đầu cũng đau, cũng mỏi, thấy gọi tên mới mơ màng mở mắt .
Thấy Dương Khâm giường, cô lập tức căng thẳng : "Có em dậy muộn ?!! Mấy giờ ?"
"Hơn 6 giờ."
"Vậy để em dậy bệnh viện ngay đây."
Bệnh viện 7 giờ 30 kiểm tra phòng.
Dương Khâm ấn vai cô xuống, nhàn nhạt : " ."
"Hả?"
"Em đo nhiệt độ, ăn chút gì đó, uống t.h.u.ố.c ngủ một giấc cho t.ử tế, bệnh viện em."
Chuyện ...
Không thích hợp lắm nhỉ?
"Bệnh viện nhân dân Cảng Thành? Phòng bệnh bao nhiêu."
Ôn Cừ Hoa cũng tại , thế mà thành thật khai báo cho .
Cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Mẹ em ."
" mồm," ý là sẽ giải thích.
"Nếu sắp xếp phẫu thuật trong hai ngày tới, em định vác cái đang sốt chăm em ? Nghỉ ngơi cho khỏe ."
"Không em cầu xin giúp em ? Coi như trừ tiền trọ."
Tiền trọ đắt thế cơ ? Có thể trừ 5000 tệ, thể trừ cơm nước ba bữa một ngày, thể trừ việc chuyện chu nơi chốn tinh tế chăm sóc cô.
Ôn Cừ Hoa hừ hừ hai tiếng trong lòng. Thấy dậy chuẩn ngoài, cô thò tay khỏi chăn nắm lấy tay .
Cô thể cảm nhận chợt cứng đờ.
Ôn Cừ Hoa chẳng quản những cái đó, áp mặt lòng bàn tay , nhắm mắt : "Dương Khâm..."
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ và sự mềm mại thuộc về , cô mở miệng, liền cô định gì, mím môi: "Đừng cảm ơn nữa."
"Mau dưỡng bệnh cho , đừng gây thêm phiền phức cho ."
Giọng điệu bắt đầu trở nên tệ hại, cô chẳng buồn chút nào, ngược trong lòng nảy sinh sự ấm áp.
"Em định cảm ơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-396.html.]
Cô l.i.ế.m liếm cánh môi, chút ngượng ngùng, cũng chút ngọt ngào.
"Em định là, thể như chứ."
"Tốt đến mức..."
"Làm rung động."
Lời dứt, như bỏng lập tức rút tay về, nhiệt ý từ đầu ngón tay ngừng dâng lên trong lòng.
Trong đầu còn chậm nửa nhịp để tiêu hóa lời cô .
Cái gì gọi là, rung động?
Hắn còn suy nghĩ kết quả, liền nhanh ngoài đóng cửa .
Ôn Cừ Hoa cũng ngủ tiếp, cô quần áo xong thì thấy đàn ông đang trấn định tự nhiên đổ canh gà hoành thánh cặp lồng.
Trên bàn cũng nhiệt kế, và cốc nước đun sôi để nguội độ ấm .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Khi Ôn Cừ Hoa tới, liền thấy thể dường như cứng đờ, thể thấy sườn mặt đang mím môi, đường quai hàm cũng căng chặt.
Hiển nhiên là lời ban nãy của cô cho kinh hãi .
Cô cầm lấy nhiệt kế đo nhiệt, trong quá trình đó đôi mắt vẫn luôn dõi theo động tác của .
Dương Khâm đậy nắp cặp lồng, chút bất đắc dĩ cô: "Nhìn đủ ?"
Ôn Cừ Hoa chớp chớp mắt, lấy nhiệt kế đưa cho .
Dương Khâm tới vươn tay nhận, rũ mắt thoáng qua: "38 độ, lui một chút , nhưng vẫn uống thuốc."
Hắn xoay múc bữa sáng cho cô, thần sắc lãnh đạm: "Ăn xong uống thuốc."
Hắn trở về phòng phụ, quần áo, chuẩn đến bệnh viện.
Ôn Cừ Hoa bóng lưng bận rộn của , nhịn lên tiếng: "Dương Khâm, em tính tình lắm, cứ tên là Dương Khâm, bà đấy."
Mấy ngày nay cô ở bệnh viện, đổi đủ loại món ăn và canh thơm ngon bổ dưỡng mang đến. Bà Thịnh tay nghề nấu nướng của con gái , cũng may Ôn Cừ Hoa cũng thẳng thắn, đơn giản cho bà Thịnh cô tòa án chứng.
Sau đó đưa Dương Khâm về nhà ở tạm.
Thần sắc bà Thịnh phức tạp, cuối cùng cũng chỉ : "Nên như ."
Nếu vì con gái bà, Dương Khâm sẽ tù, cũng sẽ đổi cuộc đời.
Con gái vốn dĩ nên tòa chứng, năm ngoái là do gia đình bà ích kỷ, cả nhà họ Ôn đều nợ Dương Khâm.
Trước mắt đưa về nhà ở tạm, bà Thịnh tuy rằng cũng sẽ như bao khác lo lắng vấn đề nam nữ chung phòng, nhưng Ôn Cừ Hoa : "Mẹ, con nghĩ là con thích ."