Cứu cô, cô tù còn đủ ? Miệng thì bảo cô cần báo ân, đang cái gì đây?
Thẩm Hoài đưa tiền cho cô, một xấp dày cộp. Phần lớn gia sản của Dương Khâm, mặt đổi sắc liền đem hết.
Ôn Cừ Hoa cảm giác vô cùng nặng nề, phảng phất như thứ cô nhận lấy là 5000 tệ, mà là tình ý khiến khó lòng thở nổi.
Còn gì mà rõ chứ.
Một đàn ông vì một phụ nữ mà đến bước , cô thể hiểu.
"Ôn tiểu thư, cô đừng giận, ..."
" giận." Cô ngược dần dần bình tĩnh, "Cảnh sát Thẩm, còn ở nhà nghỉ ?"
"Ừ."
"Cảm ơn ."
Ôn Cừ Hoa tạm biệt , cầm 5000 tệ trở về phòng bệnh. Buổi tối cô tìm bác gái chăm sóc bệnh nhân giường bên cạnh nhờ trông giúp cả đêm, cô thể trả 30 tệ.
Bác gái cần tiền, bà cô gái nhỏ bao nhiêu ngày nay một chạy đôn chạy đáo lo liệu trong bệnh viện, nào còn nỡ lấy tiền của cô, chỉ là một đêm thôi mà.
Sau khi Ôn Cừ Hoa cảm ơn bà , với một tiếng, mới nhét 5000 tệ nóng bỏng tay túi rời .
Buổi tối.
Dương Khâm hơn 9 giờ mới về nhà nghỉ. Hắn tìm việc, thực quá thuận lợi, rốt cuộc là ân xá tù thời hạn.
Có điều cũng nóng lòng, ngoại trừ chuyện của cô, đối với chuyện của thật sự bình thản.
Chỉ là về tới nơi, liền thấy cô đang dựa tường, ôm gối ở cửa phòng .
Dương Khâm lập tức nhíu chặt mày.
Cảm nhận bóng , cô chậm rãi ngước mắt. Thấy , mặt cô vết hằn, ánh mắt còn chút mơ màng, hiển nhiên là chờ lâu quá nên ngủ quên.
Ôn Cừ Hoa vội vàng : "Anh về ."
Cô định lên, cảm giác chân tê rần, loạng choạng, vẫn là đưa tay đỡ cánh tay cô một cái.
"Đợi chút, chân em tê quá," cô nắm chặt lấy tay , cố gắng để bản hồi phục .
Dương Khâm bàn tay trắng bệch vì dùng sức của cô, chân mày càng nhíu chặt hơn.
"Em tới gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-389.html.]
Ôn Cừ Hoa cảm giác thể vững, mới về phía . Cô chớp chớp mắt, với : "Anh thu dọn đồ đạc một chút , em với quầy lễ tân trả phòng ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Dương Khâm: ?
"Rốt cuộc em gì?" Hắn nén tính tình cô, ánh mắt dò xét.
Ôn Cừ Hoa thản nhiên: "Không gì cả. Dương Khâm, em tòa chứng, báo đáp em , lời em."
?
Đảo lộn trật tự đấy .
Hắn suýt chút nữa thì tức : " bảo em đến chứng ."
"Sự thật định . Dương Khâm, nhất định theo em, nếu em sẽ cứ canh giữ ở đây mãi."
Cô kiên quyết, hề nhượng bộ.
Dương Khâm thu nụ , mặt cảm xúc. Thật lâu , buông tay , mở cửa thu dọn đồ đạc.
Thấy coi như chịu phối hợp, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trả phòng, Dương Khâm xách túi, hỏi cô: "Hiện tại em ở , đưa em về."
Làm ầm ĩ nửa ngày, 10 giờ . Dương Khâm thể yên tâm để cô tự về, nhưng cũng sẽ thật sự lời cô mà đến chỗ cô ở.
Cùng lắm thì đưa cô về tùy tiện tìm một chỗ nào đó tá túc.
Ôn Cừ Hoa cũng gì, dẫn về căn nhà thuê hiện tại của . Đến lầu, như chạy, Ôn Cừ Hoa trực tiếp nắm lấy tay trong bóng tối.
Rõ ràng là mùa đông, tay khô ráo ấm áp.
Khi sự lạnh lẽo của cô chạm , cứng đờ.
Nghe thấy cô nhẹ giọng ôn nhu khuyên: "Dương Khâm, giúp em ."
"Mẹ em viện, nhà để cũng là . Anh cứ ở từ từ định , chờ ... chờ tìm việc , chỗ ở, em sẽ cản."
"Gần đây em đều ở bệnh viện, trong nhà còn ít đồ đạc, ở thể giúp em trông nhà."
"Được ?"
Hắn chuyện, trong bóng đêm chằm chằm cô.
Cô thật sự dịu dàng, lực đạo nắm tay cũng ôn nhu khiến nỡ hất .
"Ôn Cừ Hoa... , cần sự đồng tình và cảm ơn của em."