Ánh mắt dán chặt tờ giấy bàn.
Ba tuyên án, nhập viện.
Dương Khâm siết chặt lòng bàn tay, trong lòng đau đến tê dại.
Luật sư nguyên cáo hít hà một . Những lời , nguyên cáo khi gặp mặt hề tiết lộ với ông nửa chữ.
Diệp Trăn thần sắc phức tạp . Thực cô từng hỏi thích cô , nhưng phủ nhận, phủ nhận nhiều .
Dù cho lời phủ nhận của tái nhợt, bởi vì mỗi thấy cô đều khác biệt như .
Diệp Trăn thực sự ngờ, một giấu kín tình ý tận đáy lòng một kẽ hở sẽ phơi bày mặt như thế .
Bình đạm mà chấn động.
"Đương sự của quả thực bất kỳ thù hằn gì với 'Từ Lâm Dương', những bằng chứng đủ chứng minh chứ?" Luật sư lên.
Thẩm phán : "Không chủ động g.i.ế.c , nhưng vẫn cần chứng minh đêm đó thuộc diện phòng vệ chính đáng phòng vệ quá đáng."
Dương Khâm tay quá nặng, Từ Lâm Dương c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Nói , nhất vẫn là lời khai của hại.
Chỉ cô mới rõ ràng đêm đó rốt cuộc xảy chuyện gì.
Trên ghế cáo, "Từ Lâm Dương" bỗng nhiên âm hiểm hai tiếng, ai đang cái gì.
Luật sư miệng lưỡi lưu loát biện hộ, nhưng thẩm phán vẫn cau mày lật hồ sơ.
Vụ án lâm bế tắc.
10 giờ 30 phút, phiên tòa diễn gần một tiếng, cửa đột nhiên đẩy từ bên ngoài. Nhân viên tòa án tránh đường, một cô gái ướt sũng bước ánh mắt kinh ngạc của .
" là hại, đến chứng."
"Ôn Cừ Hoa!" Diệp Trăn lạnh giọng gọi tên cô.
Ôn Cừ Hoa đến quá vội, mặt còn vương nước mưa, tóc cũng ướt, trông chật vật, nhưng đôi mắt kiên định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-385.html.]
Ánh mắt cô lướt qua , về phía đàn ông đang ở ghế nguyên cáo từ xa.
Dương Khâm thẳng cô, mặt biểu cảm gì, nhưng bàn tay đeo còng siết chặt, gân xanh nổi lên.
Ai bảo cô đến đây?
Ôn Cừ Hoa sợ đến muộn, dọc đường đều giục tài xế taxi chạy nhanh một chút. Cô vốn định đến sớm nhất, nhưng tỉnh một cảm xúc d.a.o động quá lớn, suýt chút nữa phòng phẫu thuật.
Giờ phút cô cũng chút vững, cả lạnh lẽo. Cô thu hồi ánh mắt, Dương Khâm nữa.
Kiên định về phía thẩm phán, cô đưa chiếc túi trong tay .
"Đây là giấy chứng nhận chẩn đoán mới nhất của , thể tòa chứng, lời khai của là hiệu lực."
Tài liệu trong tay cô nhanh luật sư của Dương Khâm cầm lấy, ông vui mừng : "Không sai, hại thông qua kiểm tra tâm lý, đây là báo cáo của cô , lời khai của cô hiệu lực!"
"Người hại, mời ghế nhân chứng."
Ôn Cừ Hoa bình tĩnh dẫn qua xuống. Có bụng đưa khăn giấy cho cô, cô động đậy, chỉ giơ tay lau nước mưa mặt.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Nhân chứng tuyên thệ."
Ôn Cừ Hoa dậy, từng câu từng chữ rõ ràng vô cùng, tuyên lời thề nhân chứng.
Dương Khâm vẫn cô, ánh mắt càng thêm u ám lạnh lẽo.
Ôn Cừ Hoa bắt đầu hồi tưởng chi tiết đêm đó, hề lấy một . Báo cáo thương tích của cô một nữa lật .
"Nếu nguyên cáo, c.h.ế.t cái cờ lê , nhắm ngay đầu ."
"Mà tay, , là Từ Lâm Dương!" Cô chỉ tay ghế cáo, tái nhợt : "Lúc đó thấy ."
"Mày nghĩ đến Hà Quyên , cho con bé một cái c.h.ế.t thống khoái."
"Trước đó kẻ hành hạ đến c.h.ế.t sống là , nhưng cuối cùng vẫn luôn bàng quan ngăn cản Từ Lâm Dương, khả năng cũng cho rằng sống nổi nữa, đoạt lấy cờ lê, nhắm ngay ."
Cũng chính vì thế, Dương Khâm mới cho rằng kẻ tay với cô là Từ Lâm Dương, xông mới tay nặng với Từ Lâm Dương.
Trên ghế cáo, "Từ Lâm Dương" bỗng nhiên dậy, thần sắc âm ngoan chằm chằm cô, khóe mắt ngừng run rẩy, nhưng đang còng tay, cảnh sát giữ chặt.