Đến cuối tháng, Ôn Cừ Hoa tính toán tháng cũng gần ba ngàn tệ thu nhập. Cô hiếm khi nở nụ , chỉ giữ 500 tệ để mua thức ăn, còn đều đưa cho giữ.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thịnh Nhữ Trân ngẩn xấp tiền trong tay.
"Mẹ xem, chúng sẽ thôi."
Ôn Cừ Hoa ôm bà một cái, nỗ lực an ủi: "Ba cũng sẽ thả , chúng sống thật , đúng ạ."
Thịnh Nhữ Trân đau lòng xoa tóc con gái: "Công việc quá vất vả, vẽ tranh tường việc con gái con lứa như con , đừng nữa."
Con gái gầy , da cũng đen sạm hơn, bà mà khó chịu trong lòng.
Ôn Cừ Hoa : "Không ạ, cũng chỉ thêm hai tháng nữa thôi, vẽ xong hết cũng chẳng mà . Mới đầu thì mệt, giờ con quen , hơn nữa con còn thấy khỏe khoắn hơn nhiều chứ, sức lực hơn nhiều!"
Cô cố gắng những điều . Thịnh Nhữ Trân bảo trong nhà vẫn còn chút tiền, Ôn Cừ Hoa kiên định : "Ba nuôi con khôn lớn , con thể ."
Có thể chút việc ngược , đỡ suy nghĩ nhiều.
Ôn Cừ Hoa thuyết phục , dự định ngày mai là ngày cuối cùng của tháng sẽ nghỉ ngơi một chút, đầu tháng đến khu du lịch.
Cô giữ 50 tệ, mua chút đồ, bắt xe buýt đến nhà tù Cảng Thành.
Diệp Trăn lâu gặp cô, cố ý đón, thấy cô xách đồ tới liền nhíu mày: "Cậu bắt taxi ?"
"Tớ xe buýt, từ bến xe bộ đây cũng chỉ mất mười phút, xa."
Hiện tại cái gì tiết kiệm thì cô tiết kiệm. Diệp Trăn nhận lấy túi đồ trong tay cô, trong lòng chút khó chịu. Rốt cuộc tại Ôn Viên Viên sống cuộc sống như thế chứ!
"Nhà tớ cũng thể giúp sắp xếp công việc, nếu thiếu tiền, tớ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-375.html.]
"Thôi thôi, cần , chẳng lẽ tớ chỉ thể dựa khác sống cả đời ? Ba chỉ tớ là con gái, sớm muộn gì tớ cũng tự lên thôi."
"Chút khổ cực tính là gì , nhiều chẳng đều sống như ?" Cô chỉ là may mắn sinh trong gia đình điều kiện ưu việt, nhưng điều đó nghĩa là cả đời cô đều phú quý thuận buồm xuôi gió.
Cô nhận sự giúp đỡ của nhà họ Diệp vì thanh cao, mà là cô thể cả đời dựa sự giúp đỡ của khác để duy trì cuộc sống giả tạo hào nhoáng đó ?
Bây giờ như thế cũng gì , kiên định.
"Hơn nữa hiện tại nhiều đang chằm chằm ba tớ, tớ với sống khổ một chút cũng là chuyện ." Ít nhất sẽ ai đến gây khó dễ cho hai con, cũng sẽ vì hai còn sống sung túc mà truyền những lời khó .
Diệp Trăn trầm mặc cô. Thật cô cũng khó tin, Ôn Cừ Hoa cứ như trưởng thành chỉ một đêm, trở nên lõi đời, còn ngây thơ nữa.
"Cậu đến thăm , mua cái gì thế?" Diệp Trăn liếc đồ trong túi, đồ ăn mà là một quần áo mặc trong.
Có áo giữ nhiệt, thậm chí còn quần...
"Thời tiết sắp lạnh , ở trong đó chắc ai gửi quần áo cho . Tớ tìm ở chợ mua cho một bộ, cũng kích cỡ , tớ thấy cao nên mua cỡ lớn."
Diệp Trăn cô, nghẹn lời: "Cậu thế ... còn tưởng ..."
Ôn Cừ Hoa cô định gì, cô để ý: "Cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, đều là đồ rẻ tiền thôi, chất liệu cũng bình thường. Tớ chỉ cảm thấy khi những việc , ít nhất bản tớ vẫn là một ích, thể chăm sóc , cũng dư lực để giúp đỡ khác một chút, cho dù là nhỏ bé đáng kể."
Diệp Trăn gì nữa. Cô thể tình cảm của Ôn Cừ Hoa dành cho Dương Khâm là tình nam nữ, dường như Dương Khâm đóng một vai trò nào đó trong thế giới tinh thần của Ôn Cừ Hoa, đang chống đỡ cho cô.
"Số 1072, thăm gặp."
Lần Dương Khâm lề mề, đến vòi nước rửa tay rửa mặt sạch sẽ mới qua.