Đại học còn nghiệp.
Khó khăn lắm mới , khó khăn lắm mới lên, tại ...
Ánh mắt Dương Khâm tối sầm trong chớp mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên lệ khí.
Ôn Cừ Hoa kéo tâm thần, bộ như việc gì , cố nặn nụ , nhẹ nhàng : “Thật vì , lúc điền đơn xin thăm gặp điền là bạn bè, liền thật sự cảm thấy giống như chúng là bạn bè, nhưng lẽ thấy phiền nhỉ.”
Cho nên mới để ý tới cô, hiện tại cũng để ý tới cô. Từ lúc thấy cô, chỉ đúng một câu, cô nỗ lực tìm đề tài, nhưng phát hiện phương diện cũng chẳng thiên phú gì.
trả lời khá nhanh, giọng nặng nề: “Không phiền.”
Cô “a” một tiếng: “ còn tưởng sẽ phiền chứ.”
“Không phiền.”
Hắn lặp .
“Vậy... Nếu cơ hội, thời gian thể đến ?” Cô khẩn trương .
Dương Khâm mặt vô biểu tình cô, thật lâu “ừ” một tiếng.
Cô gật gật đầu, rõ ràng so với nãy thả lỏng hơn nhiều, lời cũng bắt đầu nhiều hơn: “Vậy ngày cuối cùng của mỗi tháng tới ? sắp tìm việc , cuối tháng chắc là ngày nghỉ.”
Cô kiếm tiền nuôi gia đình, ba cũng khi nào mới thả, trạng thái của tệ.
Nghe cô tìm việc, ngữ khí Dương Khâm lắm: “Cô thiếu tiền ?”
Cô còn nghiệp mà, cô nên về trường học tiếp tục sách cho xong, chứ tìm việc .
“ thể giúp cô, về trường học .”
Lời của cô kinh sợ.
Dương Khâm chút kiên nhẫn: “ ở trong tiêu đến tiền, kiếm tuy tính là nhiều nhưng cũng ít, đủ cho cô dùng.”
Đại khái hiện tại điều duy nhất cảm thấy còn chút tác dụng, chính là khi Tiểu Tín xảy chuyện, đền bù bộ gia sản xong liền vẫn luôn liều mạng kiếm tiền, định để dành cho bà nội dưỡng lão, nhưng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-373.html.]
Hắn nhắm mắt, sắc mặt chút tái nhợt.
Nói như , tiền đó thà để cho cô dùng còn hơn.
Ôn Cừ Hoa phản ứng vội : “Anh hiểu lầm , thiếu tiền.” Ít nhất là thiếu đến mức đó, mắt vẫn đủ dùng, chỉ là thể miệng ăn núi lở.
Hơn nữa tình huống hiện tại của cô gì còn tâm trạng nào về trường học chứ, chỉ là nguyên do trong đó cần thiết với , hiềm nghi bán thảm.
Có cảm thấy cô gửi đồ cho đều là vì tiền ?
Ôn Cừ Hoa vội vàng giải thích: “ cần tiền của ! Thật sự, cần! Anh đừng hiểu lầm, vì...”
“ hiểu lầm,” uể oải cắt ngang lời cô. Bị từ chối cũng ngoài ý , cô từ xuống cũng giống coi trọng tiền bạc, chỉ là cho mà thôi.
“Không hiểu lầm là ...” Cô thở phào nhẹ nhõm một .
“Còn hai phút nữa nhé,” cai ngục đây gõ gõ cửa nhắc nhở.
Thời gian trôi qua quá nhanh, Ôn Cừ Hoa với : “Vậy cuối tháng nếu rảnh sẽ tới thăm .”
“Được.” Ngữ khí của cũng bình thản hơn nhiều, ánh mắt rời cô.
Ôn Cừ Hoa chậm rãi đặt ống xuống, từ trong túi lấy một quyển sổ vẽ, lắc lắc với qua lớp cửa kính, ý bảo cái tặng cho .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Sau chắc cô cũng chẳng thời gian vẽ tranh nữa. Diệp Trăn từng phong cách tập tranh của cô đều tươi sáng, thích hợp cho những nội tâm tăm tối xem.
Cô cảm thấy cũng thích hợp tặng cho .
Không cảm thấy nội tâm tăm tối, mà là nhất định buồn khổ, cứu khác mà chính tù mười lăm năm.
Ôn Cừ Hoa , cai ngục tỉ mỉ kiểm tra quyển sổ vẽ.
Hắn liền ở hành lang bên ngoài phòng thăm gặp, trong đầu còn lưu bóng dáng cô lúc rời , gầy yếu mong manh, cảm giác như một cơn gió cũng thể thổi bay.
Lần đầu tiên thấy cô, cô rõ ràng như thế, minh diễm lóa mắt.
Lần cô tới từ thiện, tuy rằng gầy chút, nhưng sắc mặt tồi, cũng như thế .