“Thôi, việc cũng chẳng liên quan đến , khéo chẳng đang chê cô phiền .”
Diệp Trăn mỉa mai một câu, ném túi đồ xuống bỏ : “Anh nếu lấy thì đem chia cho khác .”
Buổi tối, Dương Khâm trầm mặc túi đồ ăn mới, so với , cô gửi là đồ thịt.
Có điều lục tung cả túi vẫn thấy lá thư nào.
Dương Khâm cụp mắt, trong đầu là những lời Diệp Trăn ban chiều.
Nhà cô xảy chuyện, mà cô vẫn gì cả.
Nếu cô ...
Hắn cau mày thật chặt.
Ngày hôm , khi Diệp Trăn điểm danh xong định rời thì 1072 gọi cô .
Diệp Trăn nhướng mày . Dương Khâm đưa cho cô một tờ giấy.
Là loại giấy tương đối thô ráp trong nhà tù. Diệp Trăn đây là gửi cho ai, gì, cầm lấy .
Dương Khâm đưa xong liền cảm thấy chút hối hận. Hắn ở đây thì đào thứ gì , nhưng cư nhiên giống như kẻ ngốc, hy vọng cô nhận chút hồi đáp sẽ vui vẻ hơn một chút.
Ôn Cừ Hoa nhận món đồ Diệp Trăn nhờ xe thuê đưa tới thì thắc mắc, đây là cái gì?
Chờ mở , tờ giấy gấp gọn, cô chậm rãi trải , bỗng nhiên hai mắt mở to.
Trên giấy vẽ một chú ch.ó con cực kỳ qua loa, đang lăn lộn mặt đất.
Cô nhịn , khúc khích.
Cảm thấy thật đáng yêu.
Vậy là thích món thịt bò khô đó ? Nên mới đáp lễ cho cô một món quà như .
Ôn Cừ Hoa , vươn tay ấn nhẹ trán chú ch.ó con trong tranh.
Thật tương phản, thật đáng yêu. Nét vẽ tuy , nhưng cô cảm thấy trong lòng mềm mại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-370.html.]
Người lạnh lùng như , ngờ cũng mặt .
Tháng nên gửi cho cái gì thì nhỉ? Ôn Cừ Hoa tự suy tư.
Từ ngày mùng 7 đến đầu tháng , mỗi gặp Diệp Trăn, Dương Khâm đều theo bản năng xem trong tay cô xách thứ gì .
từng ngày trôi qua, chẳng gì cả.
Diệp Trăn thậm chí còn chẳng gọi hiệu của .
Tâm trạng Dương Khâm từ đầu tháng bắt đầu từng ngày. Hắn mong ngóng đồ của cô, cô , chuyện nhà cô giải quyết xong ?
Thời gian cứ thế trôi qua, đến tận cuối tháng, còn nhận bất cứ tin tức gì từ cô.
Hôm nay, Dương Khâm rốt cuộc nhịn gọi Diệp Trăn .
Diệp Trăn liếc mắt , trong lòng hiểu rõ.
Quả nhiên, trầm mặc một lát, gian nan lên tiếng: “Cô thế nào ?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Diệp Trăn mím môi, hồi lâu mới : “Không lắm, ba cô đến giờ vẫn thả , cô cả ngày chạy vạy ngược xuôi cũng lo cho cô . Ôn gia niêm phong, phí viện điều dưỡng của cô đóng , chúng định đóng giúp thì cô từ chối.”
Lòng bàn tay Dương Khâm từng tấc siết chặt, sắc mặt ngày càng khó coi.
“Hiện tại cô dọn khỏi viện điều dưỡng, dùng tiền tiết kiệm thuê một căn nhà, chuyển tạm đồ đạc của Ôn gia đến đó. Ôn gia bây giờ đang là vấn đề nhạy cảm, ai cũng dám động , chỉ sợ động hỏng việc chứ chẳng giúp gì.”
“Dì Thịnh cô Kinh Đô. Tình hình nhà họ Thịnh ngoài đó vì chuyện Ôn thị mà cũng lắm, nhưng tổng thể vẫn hơn Cảng Thành. cô , cứ nhất quyết đòi ở đây.”
Diệp Trăn ngước mắt : “Trước khi Ôn thị xảy chuyện vẫn luôn tìm luật sư giúp phúc thẩm, nhưng ông xảy chuyện thì cũng chẳng lo liệu nữa.”
“Cái đó quan trọng,” Dương Khâm nhíu chặt mày. Hắn cũng , nhưng còn cô thì .
Ba xảy chuyện, bôn ba, nhà cũng niêm phong. Nhà thuê? Cô bao giờ ở nhà thuê ?
Vốn dĩ trạng thái của cô lắm, ở viện điều dưỡng mới thể thời thời khắc khắc theo dõi vấn đề tâm lý.
Dương Khâm đè nén : “ còn chút tiền, cô lấy đưa cho cô .”
“Cô sẽ nhận .” Diệp Trăn từng đưa, nhưng tính Ôn Cừ Hoa bướng bỉnh. Cô cảm thấy ba chắc chắn như những gì , cho nên cô chịu nhận sự giúp đỡ của khác. Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, cô cũng đang theo dì Thịnh để lo liệu công việc.