Bà Thịnh chạy vạy lo liệu cho chồng, thể ở viện điều dưỡng lâu. Ôn Cừ Hoa chỉ thể rời .
Mẹ ở đây, Diệp Trăn thì , một tháng chỉ nghỉ hai ngày. Trước cô cảm thấy vẫn , nhưng gần đây thường xuyên cảm thấy cô đơn.
Cô nhớ tới .
Lần Diệp Trăn giúp cô tặng đồ là cuối tháng, hiện tại là đầu tháng, cô thể gửi đồ cho nhỉ?
Tuy rằng nhận đồ xong cũng bất cứ phản hồi nào cho cô, nhưng Ôn Cừ Hoa cũng giận, như hình như vốn thích chuyện.
Ôn Cừ Hoa mua vài loại thịt hộp, thịt bò khô thích hợp để gửi . Diệp Trăn nghỉ, cô liền tự bắt xe qua đó, còn mang theo nước ngọt và điểm tâm cho Diệp Trăn.
Đến nhà tù Cảng Thành, Diệp Trăn ở cửa chờ đón cô từ .
Cô dẫn Ôn Cừ Hoa đến phòng trực ban của . Nơi quy định, cô cũng chỉ thể đưa Ôn Cừ Hoa phòng trực ban. Nếu cô gặp Dương Khâm thì còn dùng cơ hội thăm gặp của nhà để báo cáo .
Thấy cô mang đến một túi đồ lớn, Diệp Trăn liền là cho ai.
Thần sắc Diệp Trăn thoáng đổi, nhưng cũng nhiều, cô vui vẻ là .
Cuối cùng, khi Ôn Cừ Hoa nhờ Diệp Trăn chuyển giao đồ, Diệp Trăn hỏi cô đăng ký thăm tù để tự đưa tận tay cho .
Ai ngờ Ôn Cừ Hoa lắc đầu: “Thôi tớ đừng quấy rầy , cũng chẳng gì, chắc là thích tiếp xúc với lạ.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Mới !
Cô ngốc .
Trong lòng Diệp Trăn hiểu rõ, Dương Khâm là thích, thích đến c.h.ế.t chứ.
Còn về lý do phản ứng, đại khái là dám, cũng cô đến gần như .
Ôn Cừ Hoa chuyển sang chuyện khác, mang theo chút ưu sầu: “Tớ với từ viện điều dưỡng về nhà, nhưng tớ thấy sắc mặt lắm, trong nhà xảy chuyện gì .”
“Cậu giúp tớ tra thử xem ? Nếu nhà tớ thật sự chuyện gì thì tớ chắc chắn sẽ cho tớ .” Hai ngày nay cô cứ luôn cảm thấy hoảng hốt, khó chịu.
Diệp Trăn sửng sốt, nhận lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-369.html.]
Chờ tận mắt Ôn Cừ Hoa bắt xe , Diệp Trăn mới về phòng trực ban gọi điện thoại. Mấy ngày nay cô đều trực ở nhà tù, cũng về nhà nên tình hình thế nào.
Chờ cúp điện thoại, cả Diệp Trăn đờ đẫn kịp phản ứng.
Sao chú Ôn đưa điều tra chứ?
Nếu Ôn Viên Viên chuyện... Diệp Trăn hít sâu một . Nếu thật là như thì cũng chẳng trách dì Thịnh cho cô . Cô thì vẻ khỏe , nhưng thể chịu đựng đả kích lớn như .
Diệp Trăn định bước ngoài thì thấy túi đồ bàn, suy nghĩ một chút liền xách thẳng đến khu vực sân chơi của phạm nhân nam.
Nhìn thấy từ xa, cô gọi một tiếng: “Số 1072.”
Mãi đến khi bạn tù huých nhẹ một cái, Dương Khâm mới hậu tri hậu giác thấy gọi .
Vừa ngước mắt lên, hóa là Diệp Trăn.
Ánh mắt rơi xuống cái túi trong tay cô , cần nghĩ cũng đó là cái gì. Dương Khâm nháy mắt chút bực bội, giơ tay day day giữa mày.
Bước nhanh tới, còn đợi Diệp Trăn mở miệng, liền lạnh lùng : “Phiền cô từ chối cô giúp, đừng gửi nữa.”
Hắn cần mấy thứ .
Diệp Trăn : “Chắc cô cũng chẳng gửi mấy nữa .”
Ý gì đây? Dương Khâm nhíu mày cô .
Diệp Trăn vốn dĩ định với , nhưng xét đến tình trạng tâm lý của Ôn Viên Viên, cô vẫn : “Ôn thị xảy chuyện .”
“Là ba của Ôn Viên Viên, hiện tại cô còn , chờ cô , e là cũng chẳng còn tâm trạng mà gửi đồ cho .”
“Xảy chuyện gì?” Ai ngờ Dương Khâm trầm giọng hỏi ngay lập tức.
Không đang mất kiên nhẫn ? Tiếp tục diễn chứ.
Diệp Trăn hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại rõ tình hình cụ thể, nhưng Ôn gia gặp rắc rối nhỏ. Khả năng chịu đựng tâm lý của cô hiện giờ kém, chờ những chuyện sợ là...”