Hơn nữa suốt một năm nay, Dương Khâm gì ai thăm tù gửi đồ bao giờ.
Bọn họ đều tò mò.
Dương Khâm mặt đổi sắc tới, bọn họ liền nhường chỗ. Dương Khâm cúi cất chậu nước xuống gầm giường, lúc mới xuống dùng khăn lông lau đầu.
Hắn vô cảm bọn họ, mấy bạn tù liền ngượng ngùng tản .
Còn hai mươi phút nữa là tắt đèn. Dương Khâm hai tay gối đầu xuống, túi đồ vứt chỏng chơ ở góc giường.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Dương Khâm mở mắt, đôi mắt đen thẳm trầm tĩnh.
Khi tiếng còi đầu tiên vang lên, nhắc nhở còn mười phút nữa tắt đèn.
Rốt cuộc cũng kiên nhẫn nổi, dậy, ánh mắt nặng nề chằm chằm túi đồ.
Cuối cùng đưa một tay cầm lấy, mở xem. Trong túi là đủ loại điểm tâm, sữa bò hoa hòe loè loẹt, còn kẹo trái cây đủ màu sắc rực rỡ.
Hắn nhếch môi, thầm nghĩ cô tặng đồ cho đến nghiện ? Hắn trông giống cần ăn kẹo lắm ?
Đang định buộc , góc phong thư cọ tay . Dương Khâm khựng , mặt vô cảm cầm lá thư lên.
Mở , nương theo ánh sáng, thấy tên ở dòng đầu tiên: Gửi Dương Khâm.
Nét chữ thanh tú ngay ngắn, cực kỳ giống con cô, sạch sẽ và ôn nhuận. Chỉ vỏn vẹn ba dòng, vài , cuối cùng ánh mắt dán chặt ba chữ ở góc bên : Ôn Cừ Hoa.
Ôn Cừ Hoa.
Em đang gì ?
Lòng tràn lan ? Hắn nhếch môi, nở nụ vài phần châm chọc.
Cho dù lòng đồng cảm bùng phát, cũng nên dành cho loại như .
Hắn vốn dĩ đối với cô chẳng tồn tại ý niệm gì. Chắc là cô cảnh sát họ Diệp cảm thấy vì yêu thầm nên mới đến bước đường vì cô.
kỳ thật tự là như . Đêm đó theo cô suốt một đường từ phòng tư vấn tâm lý cũng chẳng quang minh chính đại gì. Hắn chỉ là việc gì , xem xem cuộc sống thường ngày của đại tiểu thư thế nào.
ai chỉ mua bao t.h.u.ố.c lá, thì cô gặp chuyện. Lúc nghĩ gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-368.html.]
Hắn chẳng nghĩ gì cả. Hắn thấy cô đầy máu, đôi mắt đẫm lệ kinh sợ, liền g.i.ế.c c.h.ế.t tên .
Cho nên lưu tình. Xong việc cảnh sát giải , nửa chữ, là bởi vì cảm thấy yêu cô bao nhiêu, chẳng qua chỉ là gặp vài , nhiều thêm vài mà thôi.
Trăng sáng và bùn lầy, trong lòng tự hiểu rõ. Đêm đó trong ký túc xá đơn sơ, nghĩ đến việc để trăng sáng dính những chuyện dơ bẩn , chính cũng cảm thấy là .
Cho nên cũng chẳng lành gì, xứng nhận sự quan tâm như của cô.
Điểm tâm, sữa bò mặt, cùng những lời dặn dò ôn nhu trong thư đều cảm thấy xứng.
Trước xứng, hiện tại càng xứng.
Ánh đèn vụt tắt. Trong bóng đêm, Dương Khâm siết chặt lá thư, nắm đến mức gân xanh nổi lên, đốt ngón tay trắng bệch.
Cuối cùng, nhét lá thư xuống gối đầu, xuống.
Hắn ép buộc bản nhắm mắt . Ngày mai bốn giờ sáng dậy, nhiều thời gian rảnh rỗi để nhớ thương cô.
Nhớ cô để gì chứ, quên hết ? Vậy thì cần thiết dây dưa nữa.
Cô đừng đến gần thêm nữa.
Ngày hôm , Ôn Cừ Hoa chủ động gọi điện cho Diệp Trăn hỏi thăm: “Diệp Trăn, đưa đồ cho ?”
“Thế gì ?”
“À, .” Ôn Cừ Hoa hiển nhiên chút thất vọng. Anh thích những đồ ăn cô gửi ?
Cũng , đàn ông chắc thích ăn mấy thứ điểm tâm, kẹo ngọt nọ . Vậy tháng nhất cô nên chuẩn ít thịt hộp gì đó tương tự.
Bà Thịnh Kinh Đô một tuần mới trở về. Ôn Cừ Hoa gặp liền chuyện về nhà ở.
“Mẹ, bác sĩ ở viện điều dưỡng đều tình huống hiện tại của con !”
Bà Thịnh cô, thần sắc chút hoảng hốt, rõ ràng là đang thất thần.
Ôn Cừ Hoa phát hiện bà , hỏi: “Mẹ thế ạ?”
“Không gì.” Bà Thịnh miễn cưỡng trấn an cô, cho con gái chuyện ba cô đưa điều tra.