Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 366

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:58:40
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Anh chậm rãi cúi đầu, ghé sát môi cô, ấn xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Tương lai mỗi ngày mỗi ngày, bọn họ đều sẽ cùng vượt qua bốn mùa, cùng từ cựu nghênh tân, cùng bên trọn đời.

 

Viện điều dưỡng

 

Khi bà Thịnh rửa xong trái cây mang thì thấy con gái đang cửa sổ yên lặng vẽ tranh. Bà chậm rãi tới, khẽ hỏi: “Viên Viên, con đang vẽ gì thế?”

 

Ôn Cừ Hoa vẽ nghiêm túc, đợi đến khi nét bút cuối cùng thành mới dừng . Tuy chỉ là vài nét phác họa đơn giản nhưng cũng thể nhận cô đang vẽ một đàn ông.

 

Bà Thịnh bỗng nhiên sửng sốt, ngờ con gái vẽ chân dung.

 

Có điều trông quen mắt.

 

Nhất thời bà cũng nhớ là ai, nhưng Ôn Cừ Hoa vẽ xong liền gấp quyển ký họa . Quyển sổ dày cộp, mỗi trang đều là những bức tranh cô vẽ trong suốt một năm sống ở viện điều dưỡng. Có khi là hoa cỏ, khi là ch.ó mèo.

 

Cô nghĩ đến cái gì hoặc thấy cái gì thì vẽ cái đó. Bức phác họa chỉ là vì hôm qua dạo trong viện điều dưỡng, cô tình cờ thấy nên vẽ mà thôi.

 

Bà Thịnh đặt đĩa trái cây tay cô, chút do dự con gái.

 

Ôn Cừ Hoa chớp chớp mắt bà: “Mẹ, sắp đến ngày giỗ bà ngoại ? Con , con tự chăm sóc , cứ .”

 

Bà ngoại mất vì ung thư giai đoạn cuối lâu khi cô gặp chuyện. Lúc chăm sóc cô, tự trách tròn chữ hiếu với bà ngoại, tâm lực tiều tụy nên đành xin nghỉ việc.

 

Bà Thịnh xoa đầu cô, : “Ba con mỗi ngày cũng sẽ tới thăm con một .”

 

Ôn Cừ Hoa gật đầu. Thật cô cảm thấy trạng thái hiện tại của hơn nhiều, nhưng ba vẫn yên tâm. Cô thể thích ứng để bắt đầu cuộc sống. Đợi từ Kinh Đô trở về, cô định sẽ với chuyện rời khỏi viện điều dưỡng để về nhà.

 

hiện tại khoan hãy , kẻo lo lắng. Chờ về cô sẽ chuyện nghiêm túc với ba .

 

Bà Thịnh đặt vé máy bay ngày hôm . Diệp Trăn dì Thịnh Kinh Đô nên cố ý xin nghỉ một ngày đến viện điều dưỡng bầu bạn với Ôn Cừ Hoa.

 

Khi cô đến, Ôn Cừ Hoa đang sách. Diệp Trăn mỉm , đặt điểm tâm xuống tới trò chuyện cùng cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-366.html.]

 

“Gần đây vẽ gì thế?” Diệp Trăn hiện tại đang học thêm văn bằng hai về tâm lý học, mỗi tới đều sẽ xem tranh của Ôn Cừ Hoa để cảm nhận trạng thái tâm lý của cô.

 

Ôn Cừ Hoa tùy tiện chỉ tay: “Sổ vẽ ở đằng , tự xem .”

 

Diệp Trăn cầm lấy mở , phát hiện gần một tháng nay phong cách tranh của Ôn Cừ Hoa ngày càng ấm áp. Tranh của cô xuất hiện ánh mặt trời, hoa cỏ tràn trề sức sống, Diệp Trăn nhịn cong môi .

 

Thế nhưng khi lật đến trang cuối cùng, cô khựng .

 

Dù chỉ là bức phác họa đơn giản, nhưng Diệp Trăn xem qua tư liệu về Dương Khâm vô , thể nhận .

 

Tay cô khẽ run lên, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Viên Viên, vẽ ?”

 

Ôn Cừ Hoa ngước mắt thoáng qua, biểu cảm đổi, đơn thuần : “Nghĩ đến thì vẽ thôi.”

 

“Ừm, trông trai.”

 

Ôn Cừ Hoa dường như đang cẩn thận hồi tưởng đường nét gương mặt đó. Rõ ràng là thích chuyện, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng hiểu chẳng hề sợ hãi chút nào.

 

“Anh tên là gì ?”

 

Diệp Trăn nhất thời . Cô từng nghĩ nhiều liệu đời Viên Viên còn nhớ . Hai chữ “Dương Khâm” với cô giờ đây chỉ là xa lạ, hơn nữa kết án mười lăm năm, lẽ cả đời hai họ sẽ còn liên quan gì đến nữa.

 

Ôn Cừ Hoa hiện tại đang dùng một thái độ bình thản, thậm chí đơn thuần hỏi cô rằng tên là gì.

 

Cũng , ít nhất cũng lưu chút dấu ấn.

 

Diệp Trăn nhẹ giọng đáp: “Anh tên là Dương Khâm.”

 

“Dương Khâm.” Ôn Cừ Hoa lẩm nhẩm cái tên đó.

 

Ngay đó cô dậy tìm kiếm trong phòng bệnh, cuối cùng gom một túi đồ nhỏ, sữa bò, bánh quy, kẹo trái cây và kẹo sữa. Cô hỏi Diệp Trăn: “Mấy thứ thể giúp tớ đưa cho ? Chỉ là tớ nhận .”

 

 

Loading...