Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 352

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:09:10
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng chậm rãi nâng tay lên, vòng qua eo , dán lòng n.g.ự.c , cảm nhận sự tồn tại và ấm của . Nàng chỉ là... nhất thời chấp nhận vận mệnh kiếp của Dương Khâm bất công đến thế.

 

Trong lòng Ôn Cừ Hoa chua xót. Nàng còn cơ hội trở kiếp . Nếu thể, nàng nhất định sẽ yếu đuối như , nhất định sẽ tự phong ấn bản mà trốn tránh. Ít nhất, nàng thể thăm , trò chuyện với , chậm rãi hiểu .

 

Hắn nâng mặt nàng lên, ôn nhu vén những sợi tóc rối tai, đôi mắt đẫm lệ của nàng.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

"Viên Viên, em đang đau lòng cho ?"

 

Hắn hỏi chính là trong giấc mơ của nàng. Dương Khâm khó hình dung tư vị trong lòng. Hắn trong mộng nàng cũng một "", nhưng trong lòng , đó là một thế giới khác, cũng của hiện tại. Nàng đau lòng, nước mắt của nàng là rơi vì đàn ông ở thế giới . Dù trong mắt nàng đó là cùng một , nhưng Dương Khâm vẫn thấy khó chịu, trong lòng phát sáp.

 

Ôn Cừ Hoa lắc đầu, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay : "Dương Khâm, em đau lòng, em chỉ là..."

 

Nàng cảm giác áy náy che trời lấp đất , chỉ thể rướn hôn lên môi : "Không , hiện tại , em cũng , là đủ ."

 

Kiếp kết thúc, nàng nên chìm đắm trong bi thương quá khứ. Người đang ở ngay mắt nàng, cả đời nàng dũng cảm đến mặt , cùng quen yêu , đủ .

 

Dương Khâm cũng hỏi nhiều nữa, lau khô nước mắt mặt nàng, từng câu từng chữ ôn nhu dung phản bác: "Vậy em đừng nữa."

 

Đừng nữa.

 

Hắn loại ghen tuông so đo với chính , nàng nhớ tới nữa.

 

"Được."

 

Dương Khâm cuối cùng cũng , đưa nàng rời bệnh viện về nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-352.html.]

Chính là đêm đó Dương Khâm chút điên cuồng. Mọi lực đạo của đều mang theo một sự ăn thua đủ, Ôn Cừ Hoa hiểu đêm nay vì như , giống như đang vội vã chứng minh điều gì. Thùng rác vứt mấy cái vỏ bao nhỏ, Dương Khâm như mệt, hận thể dính chặt lấy nàng.

 

Dương Khâm cũng dây thần kinh nào của chạm mạch. Khi Ôn Cừ Hoa dùng ánh mắt ôn nhu , liền kiểm soát mà so đo xem nàng đang ai, cho nên đêm nay mới kiềm chế , trong mắt trong lòng nàng chỉ mỗi .

 

Loại cảm xúc đến thật khó hiểu, còn kéo dài tan. Gần một tháng trôi qua, ngày nào Dương Khâm cũng xuất hiện ở cửa phòng học Đại học Cảng để đón nàng tan học, cùng về nhà.

 

Gần như bất biến là do lãnh chứng càng kiêng nể gì. Tháng cứ như tân hôn, trừ mấy ngày đặc biệt bắt buộc nghỉ ngơi, còn buông tha nàng ngày nào. Gần như mỗi đêm đều tiêu hao hai ba cái, ngăn kéo tích trữ sớm dùng hết.

 

đêm nay về nhà, Ôn Cừ Hoa phát hiện bổ sung đầy ắp, mặt nàng gần như tái mét. Khi Dương Khâm sáp gần, nàng thật sự nhịn nổi, lên án: "Dương Khâm, như ai mà chịu nổi hả?"

 

Hắn cứng đờ , rũ mắt nàng, trong mắt tựa hồ chút tổn thương.

 

Ôn Cừ Hoa bó tay với , vội : "Ý em là thể chịu nổi, đúng nghĩa đen ."

 

Lúc mới "Ừ" một tiếng, gắt gao ôm nàng, đầu gác lên vai nàng: "Xin bà xã, sẽ điều chỉnh."

 

"Anh bệnh ."

 

Diệp Trăn: "?"

 

Ôn Cừ Hoa đặt cái ly xuống, nghiêm túc với bạn : "Rõ ràng tớ ngày nào cũng đeo nhẫn cưới, ngày nào cũng đưa đón tớ, bạn học và giáo sư đều tớ kết hôn, nhưng tớ cứ cảm thấy hình như thiếu cảm giác an !"

 

Biểu hiện của việc thiếu cảm giác an chính là tối nào cũng lăn lộn nàng. Hắn sẽ điều chỉnh, cũng chỉ là điều chỉnh thành mỗi ngày cố gắng dùng ít một cái bao. Nàng nàng dậy nổi, trễ học, liền kéo nàng lên giường sớm hơn.

 

Diệp Trăn nhướng mày, cảm nhận oán khí nồng đậm của Ôn Viên Viên. Rõ ràng hai mới lãnh chứng một tháng, đang là lúc mật ngọt, nhưng Ôn Viên Viên đầy mặt phiền não.

 

 

Loading...