Thậm chí trong đó, còn mười lăm năm của Dương Khâm.
Quá nực .
Quá nực !
"Ôn Cừ Hoa, bình tĩnh một chút. Tớ khó chịu, nhưng nhất định thể vượt qua, đúng ?" Diệp Trăn nghiêm túc bạn .
Dương Khâm nắm tay cô càng chặt hơn, thống khổ mà khẩn trương cô.
Ôn Cừ Hoa lắc đầu: "Đây của tớ."
Cô lau nước mắt, yêu và bạn đang lo lắng cho .
"Đừng lo lắng cho tớ. Gặp ác ma g.i.ế.c cha g.i.ế.c vợ g.i.ế.c là do tớ xui xẻo, nhưng tớ , tớ sai."
Diệp Trăn cuối cùng lộ một nụ nhẹ nhõm: " , tiếp theo chính là tống tù, đưa công lý."
Khi Dương Khâm dắt tay Ôn Cừ Hoa khỏi cục cảnh sát, gió đêm ùa tới. Ánh mắt Ôn Cừ Hoa dừng bàn tay băng bó tùy ý của .
"Viên Viên, về nhà ?"
"Về."
Cô nhẹ giọng .
"Chúng về nhà."
Đã muộn thế chắc chắn thể đưa cô về Ôn gia, nhưng còn chuyển nhà, chỗ Từ Lâm Dương từng gửi xác mèo c.h.ế.t tới, về đó Dương Khâm cũng an tâm.
Anh đưa cô đến căn nhà gần trường Đại học Cảng. Mua là nhà sẵn, nội thất ít. Chính vì đưa cô về căn phòng thuê nữa, nên mấy ngày bận rộn cầu hôn Dương Khâm cũng quên dọn dẹp phòng tân hôn.
Cho nên mắt ít nhất một chốn dừng chân khiến an tâm.
Ôn Cừ Hoa đưa nhà mới, tâm tư cũng chuyển dời một chút, cô chút ngẩn ngơ hỏi: "Anh dọn dẹp xong từ bao giờ thế?"
Dương Khâm ấn cô xuống sô pha, chính xổm mặt cô, ôn nhu : "Mua xong là tìm bắt đầu dọn dẹp ngay, còn cho em một phòng để quần áo, bàn trang điểm còn kịp lắp, chờ em cùng chọn."
"Đêm nay tạm thời ở đây một chút, ?"
Thần sắc càng ôn nhu, cô càng đoán điều gì. Anh đưa cô tới đây, chỉ thể lên rằng căn phòng thuê của cũng an .
Ôn Cừ Hoa gật đầu: "Em thích, đây là nhà của chúng ."
"Ừ, đúng , nhà của chúng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-324.html.]
Anh cũng theo. Trở nơi , dây thần kinh căng thẳng của mới như chậm rãi thả lỏng. Dương Khâm dang rộng hai tay.
Ôn Cừ Hoa tự nhiên ngả lòng , ngay đó cảm giác tay chặt chẽ siết lấy thể cô, như khảm cô trong ngực.
Nước mắt cô kìm trào , nghĩ đến cảnh tượng chiếc xe tải lớn lao về phía lúc .
Trong lòng cô nhiều lời xin , nhưng cô , sẽ .
Mắt Dương Khâm cũng cay cay, đại để là sự việc xảy trong một ngày quá nhiều, dù là cũng thể bình tĩnh nổi.
Hiện tại ôm chặt trong lòng, mới cảm thấy việc đúng đắn nhất của chính là đến Cảng Thành.
Nếu , cũng dám tưởng tượng, Ôn Cừ Hoa ác ma như theo dõi, cô sẽ biến thành dạng gì.
Anh nhất định chấp nhận .
Nếu cô xảy chuyện gì, sống còn ý nghĩa gì nữa?
Thật lâu , mới buông . Ôn Cừ Hoa cúi đầu hôn , nước mắt mặn chát rơi môi , cả hai đều run lên một cái.
"Hình như em còn với ..."
Anh mở to mắt cô.
Cô bỗng nhiên cong môi , thỏa mãn mà quyến luyến: "Em yêu ."
Giống như là, cô sống đời chính là để đến yêu .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ở những quá khứ khó thấy ánh mặt trời của , ở việc khi nào tại Cảng Thành ngẫu nhiên gặp cô, thích cô, xuất hiện ở con hẻm , đụng cặp ác ma đó.
Ở những thời gian của cô, tình ý thuộc về vùi lấp triệt để.
Rồi thể may mắn xuyên qua hơn mười năm thời gian, trở về điểm bắt đầu.
Yêu .
Cùng yêu .
"Dương Khâm, em yêu ."
Cô tin rằng, cho dù là ở đời , cho dù công thành danh toại, cho dù cô độc một , cô vẫn sẽ yêu như cũ.
Đợi một lúc lâu cho bình tĩnh , Ôn Cừ Hoa nắm tay , đỡ phòng tắm.
Thấy cô nhón chân giúp cởi cúc áo, giọng Dương Khâm khàn đặc, vươn tay đè lên tay cô.