Vừa cửa liền ngay: "Xin hai bác, cháu đến muộn, để chờ lâu."
"Không , mau . Cháu thế ..." Bà Thịnh cũng thấy vẻ mặt đầy mồ hôi của , vội : "Không cần gấp như , mau rửa mặt ăn cơm."
Dương Khâm gật đầu. Ôn Cừ Hoa nhận lấy cặp táp trong tay đặt lên sô pha, cùng rửa mặt. Lúc đưa khăn lông cho , cô khỏi hỏi: "Anh thế, điện thoại cũng ."
Dương Khâm khựng : "Xin bảo bối, chú ý xem điện thoại."
"Anh mua chút đồ."
Ôn Cừ Hoa đang định hỏi mua cái gì thì bà Thịnh ở bên ngoài gọi hai ăn cơm.
Ôn Cừ Hoa cũng chỉ đành tạm thời gác . Hai đến bàn ăn, cả nhà ăn trò chuyện. Thấy vết thương mặt Dương Khâm, tự nhiên cũng hỏi thăm.
Thấy cô định giải thích , Dương Khâm vội vàng : "Không chuyện gì lớn ạ, chỉ là chút xô xát ở công trường thôi."
Ông Ôn gật đầu: "Nghe và Thụy Chiêu nhắm trúng một miếng đất? Dân làng bên đó sợ là khó việc."
Dương Khâm đáp: " là dễ , nhưng thể đàm phán ạ."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chuyện công việc cũng chỉ qua vài câu như . Sau khi ăn xong, Dương Khâm bảo Ôn Cừ Hoa về phòng một lát. Cô thật sâu, cuối cùng cũng gì, đoán chừng chuyện đính hôn với ba .
trong lòng Ôn Cừ Hoa thực cũng chắc chắn lắm, cô còn nghiệp, e rằng ba chắc đồng ý.
Dưới sự trấn an của , cô chỉ thể về phòng. Nếu tự đối mặt thì cô cũng chỉ đành âm thầm cổ vũ cho .
Thấy cảnh , bà Thịnh khỏi buồn : "Tiểu Dương, cháu chuyện với hai bác ?"
Dương Khâm gật đầu. Người đàn ông từng trải qua bao sóng gió bên ngoài giờ phút cũng bắt đầu chút căng thẳng, nghiêm túc : "Thưa hai bác, cháu đính hôn với Viên Viên, hôm nay xin phép hai bác đồng ý."
Đính hôn?
Đột ngột như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-305.html.]
Đừng là bà Thịnh, ngay cả ông Ôn cũng sửng sốt.
Một lúc , bà Thịnh lên tiếng: "Chuyện đính hôn, đợi đến khi Viên Viên nghiệp cũng muộn mà."
Trên khuôn mặt tuấn tú của Dương Khâm khó tránh khỏi lộ vài phần lo lắng: "Thú thật là cháu gấp, cùng cô chính thức định chuyện trăm năm."
Anh cầm lấy chiếc cặp táp bên cạnh sô pha, mở đặt những thứ bên trong lên bàn .
Ông Ôn và bà Thịnh đều ngẩn .
Dương Khâm nghiêm túc : "Đây là sổ đỏ, vị trí ở ngay cạnh trường đại học của Viên Viên, rộng hơn 100 mét vuông, ba phòng ngủ hai phòng khách, hai ngày nữa cháu sẽ bắt đầu thiết kế và sửa sang ."
"Đây là nhà ở quê Lang Thành của cháu, mới sửa sang vài tháng, ngày lễ tết về đó cũng chỗ dừng chân. Những căn nhà đều đăng ký tên của Viên Viên."
"Đây là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của Bảo Hoa, đều chuyển cho Viên Viên, cháu thể công cho cô cả đời."
"Còn đây là sổ tiết kiệm, tiền cháu tích cóp mấy năm nay đều ở trong , thể tính là quá nhiều," bởi vì ít tiền đầu tư các dự án.
khi mở sổ tiết kiệm , ông Ôn và bà Thịnh con bên , trong lòng vẫn khỏi hít một .
Ông Ôn gia phong thanh liêm, cho dù ông và bà Thịnh ở vị trí cũng chỉ ở trong khu chung cư bình thường. Tiền tiết kiệm trong nhà bao năm qua đương nhiên ít, nhưng so với chuỗi 0 của Dương Khâm thì cách vẫn lớn.
điều họ kinh ngạc hơn cả là Dương Khâm gần như đem bộ gia sản của giao nộp.
Nhà cửa, cổ phần, sổ tiết kiệm.
Cái nếu tính là thành ý, thì còn cái gì gọi là thành ý nữa?
Dương Khâm đến đây, khỏi chút ngượng ngùng: "Chỉ là cháu còn cha , chuyện đại sự đều nhờ hai bác lo liệu giúp chúng cháu. Sau khi đính hôn, Viên Viên vẫn học và thi lên thạc sĩ bình thường. Xin tha thứ cho cháu quá nóng vội, cháu chỉ danh chính ngôn thuận ở bên cạnh bảo vệ cô ."
Ông Ôn và bà Thịnh , đoán chừng mồ hôi nhễ nhại bận rộn cả buổi chiều chính là để chuẩn mấy thứ .