Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-12-02 04:46:06
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Cậu cái gì đấy?"

 

Dương Khâm đầu cũng ngẩng, nghiêm túc : "Viết bản kiểm điểm."

 

Thẩm Hoài: "..."

 

Viên Viên chỉ cần nghĩ kỹ thì thể tìm cô, nghiêm túc bản kiểm điểm đưa cho cô xem, liệu cô thể sớm nguôi giận một chút ?

 

Dương Khâm ngốc, cô đang giận cái gì. Cũng giống như , nếu Ôn Cừ Hoa giấu tự gánh vác chuyện gì đó, cũng nhất định sẽ phát điên.

 

Sự , chỉ thể cố gắng hối .

 

Dương Khâm nghiêm túc giấy: [Nếu chuyện như , nhất định sẽ với em, cùng thương lượng.]

 

[Anh sai , thật sự sai , sai ở chỗ tự cho là đúng, tự cho là cho em, sai ở chỗ xem nhẹ việc em cũng để ý đến .]

 

Thẩm Hoài ở bên cạnh: "..."

 

Cậu yêu bao giờ, hiểu.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Lăn lộn một ngày, Thẩm Hoài mệt chịu nổi, cũng mặc kệ , ngã sang một bên sô pha, nhắm mắt ngủ.

 

Sáng hôm lúc 10 giờ, Ôn Cừ Hoa đang lên lớp. Tan học bạn học chờ cô ở bên ngoài.

 

Nhìn thấy cô , đó đưa phong thư trong tay cho cô: "Bạn Ôn, nhờ chuyển cái cho bạn."

 

Ôn Cừ Hoa kinh ngạc nhận lấy, nhưng , cô liền đoán là ai.

 

Cô bất đắc dĩ cầm phong thư . Vừa mở , ba chữ to đùng "Bản Kiểm Điểm" ngay đầu.

 

Bước chân cô khựng .

 

Ôn Cừ Hoa khỏi khu giảng đường, băng qua con đường nhỏ rợp bóng cây, xem bản kiểm điểm dài gần ba trang giấy, ít nhất cũng mấy ngàn chữ của .

 

nhịn , khóe môi nhếch lên.

 

Ngay phía truyền đến thanh âm nhẹ nhàng thăm dò của : "Em , là hết giận ?"

 

Ôn Cừ Hoa: "..."

 

Cô ngước mắt đang tới. Anh một bộ đồ bình thường, vết thương mặt lành nhanh như , thật sự chút đáng thương.

 

Đặc biệt là ánh mắt cô, cẩn thận thể cẩn thận hơn.

 

"Anh gấp gáp như ?"

 

Dương Khâm gật đầu, đến mặt cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-302.html.]

"Anh gấp."

 

Anh nghiêm túc : "Em để ý tới , vẫn luôn hoảng hốt, chuyện gì cũng ."

 

Anh lừa cô. Anh dành cả đêm để bản kiểm điểm, buổi sáng cũng từng nghĩ đưa tới xong sẽ công trường việc, nên quấn lấy cô.

 

.

 

Anh ngay cả sức lực để khỏi Đại học Cảng cũng .

 

Ôn Cừ Hoa gấp bản kiểm điểm , xụ mặt : "Anh cúi xuống đây."

 

Dương Khâm lời, khom lưng xuống.

 

Chợt, cô nhón chân, nhẹ nhàng hôn một cái.

 

Dương Khâm nháy mắt chằm chằm mắt cô, truy vấn: "Tha thứ cho đúng ?"

 

Ôn Cừ Hoa đập nhẹ bản kiểm điểm n.g.ự.c , về phía : "Ừ, vốn dĩ cũng ..."

 

Vốn dĩ cũng chẳng gì mà tha thứ tha thứ.

 

Giây tiếp theo, tay cô từ phía nắm lấy, thật chặt.

 

thấy tiếng sung sướng khe khẽ của : "Bảo bối, về thật sự dám nữa."

 

Thẳng đến giờ phút , Ôn Cừ Hoa mới ý thức việc cô từng tự cho là cho mà chia tay dứt khoát tàn nhẫn đến mức nào. Hóa cái gọi là " cho ", chính là sự tổn thương lớn nhất.

 

Cô nắm chặt tay , nhẹ giọng : "Dương Khâm, đây em cũng nên đối xử với như , vất vả lâu thế."

 

Dương Khâm cả, thật sự để ý: "Anh , chỉ cần em thật sự cần ."

 

Trong lòng cô chua xót. Sao như chứ? Đối với cô hề yêu cầu, hề điểm mấu chốt.

 

Có lẽ tảng đá lớn trong lòng buông xuống, Ôn Cừ Hoa bóng râm trong trường, : "Hai ngày nữa là em nghỉ , thể xem váy cưới, đặt may , nếu đến lúc đó khả năng sẽ kịp..."

 

Lời còn hết, cô kéo giật lòng.

 

Dương Khâm như dám tin tưởng, như cả đều đang kích động.

 

"Viên Viên, em cái gì?"

 

"Em , đặt váy cưới."

 

"Em cái nhất!"

 

Dương Khâm cúi đầu ôm chặt lấy cô, vùi đầu vai cô. Thanh âm thỏa mãn như phát từ lồng ngực, sung sướng đến tận xương tủy.

 

 

Loading...