Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-12-02 04:46:00
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dương Khâm ngừng lật xem, mày càng nhíu càng chặt.

 

Đến 6 giờ chiều, rời khỏi thư viện, dọc theo đường lái xe về chỗ ở mà trầm ngâm suy nghĩ.

 

chờ đến chỗ ở, cửa đặt một cái thùng giấy.

 

Dương Khâm rũ mắt thoáng qua, phía thùng giấy thế nhưng lan tràn vết m.á.u đỏ.

 

Đồng t.ử co rụt , lập tức gõ cửa hàng xóm bên cạnh. Mở cửa là một bác gái, khó hiểu Dương Khâm vẻ mặt đầy ngưng trọng.

 

"Bác ơi, bác thấy ai lên tầng ạ?"

 

Bác gái sửng sốt, một lúc nhíu mày : "Hình như sáng nay tầm năm sáu giờ bác thấy tiếng động, qua mắt mèo thấy là một đàn ông cao lớn, cháu ?"

 

Bà ngủ ít nên dậy sớm, lúc đang pha trong nhà, thoáng qua thấy bóng lưng đàn ông, còn tưởng là hàng xóm bên cạnh.

 

"Sao cháu?"

 

"Không gì, gì ạ." Dương Khâm bà đóng cửa , sắc mặt lạnh lẽo về cửa nhà . Anh xổm xuống, từng chút từng chút mở cái hộp .

 

Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt Dương Khâm đột biến, gân xanh đều nổi lên.

 

Trong thùng giấy một con mèo nhỏ đeo nơ bướm xinh , nhưng... nó đều phanh thây, khâu với ở bên trong, vết m.á.u nhuộm đầy bộ đáy thùng.

 

Dương Khâm bỗng chốc nắm tay hung hăng đ.ấ.m tường, mắt đen lãnh lệ, thần sắc sợ hãi.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Đồng thời cơn choáng váng, ghê tởm ngừng dũng mãnh lao tới phế phủ, ép hết khí trong phổi ngoài, n.g.ự.c Dương Khâm như nghẹt thở.

 

Hắn đang thị uy với . Con mèo nhỏ đeo nơ bướm xinh là con mồi của , đang cho , Ôn Cừ Hoa trốn thoát.

 

Dương Khâm cơ hồ mất khống chế, tay nhỏ máu.

 

Thật lâu , thật lâu , mới dần yên lặng xuống, nửa quỳ, xem con mèo nhỏ còn thở.

 

Lòng bàn tay một nữa nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, cả run rẩy, hốc mắt sung huyết. Sự phẫn nộ trong lòng sắp thiêu đốt , trong cổ họng tắc nghẽn, g.i.ế.c .

 

Không qua bao lâu, Dương Khâm mới thật cẩn thận bưng cái thùng giấy lên, bỏ trong nhà, cầm khăn lông từ từ lau sạch sẽ sàn nhà.

 

Anh tìm một cái hộp gỗ sạch sẽ, run tay chuyển xác mèo con sang, mang xuống lầu, tìm một chỗ chôn cất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-297.html.]

Dương Khâm trong bóng đêm thật lâu, bỗng chốc ngước mắt về phía hư vô.

 

Anh thẳng , mang theo sự trầm tịch đầy trở về chỗ ở.

 

Ôn Cừ Hoa ở trong ký túc xá chằm chằm di động, sắp đến cuối tuần mà Dương Khâm vẫn đến đón cô!

 

Cô mím môi, rõ ràng mấy vui vẻ.

 

Tin nhắn đều trả lời, điện thoại cũng , nhưng chính là ý định gặp mặt cô. Nếu Dương Khâm yêu cô tha thiết, cô đều hoài nghi chán !

 

Ôn Cừ Hoa vui, lúc gọi điện thoại cho thái độ liền mang theo sự bực bội.

 

Dương Khâm kiên nhẫn dỗ dành cô: "Đợi xong việc mấy ngày nay, nhất định sẽ hảo hảo bồi thường cho bảo bối của chúng ?"

 

"Dương Khâm, em nhớ !" Cô ít khi nỗi nhớ nhung trắng như .

 

Cô nghĩ, những lời nhất định sẽ lập tức tới tìm cô, chẳng sợ chỉ là gặp mặt một chút ở trường học.

 

Ai ngờ thế nhưng trầm mặc một chút, với cô: "Đêm nay khả năng sẽ bận đến khuya..."

 

"Dương Khâm! Anh thích tới thì tùy!" Ôn Cừ Hoa lập tức cúp điện thoại.

 

Dương Khâm ở bậc thang công trường, nền xi măng lầu 3.

 

Đôi mắt tối sầm , nhét điện thoại trở về trong túi.

 

Trời bắt đầu tối dần, công nhân việc ở công trường tốp năm tốp ba ngoài.

 

Dương Khâm cứ ở lầu 3, hai tay đút túi, ánh mắt bình tĩnh bọn họ.

 

Thời gian từ từ trôi qua, nhúc nhích, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

 

Sắc trời tối đen, vùng ngoại thành giống nội thành, buổi tối cũng đèn đuốc sáng trưng.

 

Bóng tối bao trùm màn đêm, tản một loại yên tĩnh sởn tóc gáy.

 

Gió lạnh thổi lên , Dương Khâm liễm mắt, nghiêng đầu cái bóng phía .

 

Một mảng ám ảnh chậm rãi tiếp cận. Dương Khâm cuối cùng nhếch môi, xoay , về phía đàn ông mặc áo tơi màu đen.

 

 

Loading...