Dương Khâm ngược ôn nhu hỏi: "Không dạo nữa ? Hiện tại còn tính là quá muộn."
Ôn Cừ Hoa mua đồ thích, cô lắc đầu: "Chúng tản bộ từ từ về ."
"Được."
Anh một tay xách đồ, một tay ôm vai cô, đưa cô về.
Dương Khâm cuối cùng ngoái đầu một cái, ánh mắt thâm trầm. Đôi mắt quanh năm lãnh đạm như mặt nước ném đá vỡ vụn, hiện lên một tia lệ khí mỏng manh khó phát hiện.
Anh tin là lầm.
Lão Từ.
Là , xuất hiện .
Dương Khâm thu hồi tầm mắt, chăm chú bên cạnh vẫn gì.
Anh quả thực khó thể tưởng tượng, nếu vì cam lòng và buông bỏ mà đuổi tới Cảng Thành, cô sẽ một đối mặt với nguy hiểm khắp nơi như ?
Trong lòng d.a.o động kịch liệt, Dương Khâm dùng sức nghiền áp lòng bàn tay. Trong khoảnh khắc đối mặt , cảm nhận sát ý và sự khiêu khích của đối phương.
Hắn giống như đang trêu đùa con mồi, tự xuất hiện ở chỗ để cho Dương Khâm , sẽ đuổi sát bọn họ buông.
Kẻ dễ bắt, chỉ thể dụ .
Dương Khâm híp mắt, trong lòng bắt đầu ngừng lên kế hoạch.
Sau khi trở về, Ôn Cừ Hoa ấn đàn ông xuống ghế sô pha, lên , chằm chằm hỏi: "Anh thích hợp!"
"Dương Khâm, đang suy nghĩ cái gì?"
Dương Khâm bỗng chốc : "Anh đang nghĩ, đêm nay cái , nhịn cả đêm."
Ôn Cừ Hoa vẻ mặt khiếp sợ , cho nên vẻ mặt ngưng trọng như là do trong đầu chỉ nghĩ cái ?
"Bảo bối, đừng xem nhẹ sức ảnh hưởng của em đối với ." Hắn sợ cô tin, còn đỉnh nhẹ hông lên.
Ôn Cừ Hoa lập tức đỏ mặt, vội từ leo xuống.
Lại đè eo. Dương Khâm cũng quá , nhưng chỉ thể dùng cách lừa gạt qua chuyện. Anh để Ôn Cừ Hoa Lão Từ xuất hiện, cô lo lắng đề phòng.
Những việc , giao cho là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-295.html.]
Về cơ bản thể xác nhận, Lão Từ ít nhất sẽ giải quyết . Ở trong mắt Lão Từ, mới là kẻ vướng bận nhất.
Cho nên, Dương Khâm ngoài sự ngưng trọng , đáy lòng còn một chút nhẹ nhõm. Chỉ cần Lão Từ nhắm , thể một bước giải quyết , đem cô bảo hộ chặt chẽ ở .
những điều , cô cần . Cô sẽ gánh nặng, cô sẽ áy náy.
Dương Khâm cô gánh vác những thứ đó, chỉ cô thanh thản định học.
Anh ôm chặt trong lòng ngực, đầu gác lên vai cô, một tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Dương Khâm..."
"Đừng chuyện, cho ôm một cái."
Anh giơ tay vỗ vỗ lưng cô. Ôn Cừ Hoa lúc cũng ngoan, rúc ở trong lòng n.g.ự.c bất động.
Thật lâu , cô nghiêng mắt . Dương Khâm nhắm hai mắt , tựa hồ đang chợp mắt.
Nhìn dáng vẻ là mệt mỏi thật .
Cô nhếch khóe môi: "Dương Khâm, lên giường ngủ , em lau mặt cho ?"
Anh chậm rãi mở mắt cô. Ôn Cừ Hoa dứt khoát kéo xuống giường, chạy phòng tắm ướt khăn lông, trở tỉ mỉ giúp lau mặt.
Dương Khâm mắt cũng chớp chằm chằm cô, cảm thụ sự vui vẻ của giờ khắc .
Nghiêm túc lau khô mặt cho , Ôn Cừ Hoa cởi bỏ cúc áo sơ mi của , từng chút cởi .
Dương Khâm phối hợp, mặt mày mệt mỏi cô, sâu trong đôi mắt là sự an tâm khó thể hình dung.
Theo cơ bắp mỏng manh với đường vân rõ ràng xuống đến thắt lưng, cô nhẹ nhàng ấn một cái, "tách" một tiếng, dây lưng mở , Ôn Cừ Hoa rút nó .
Dương Khâm nắm lấy tay cô, thuận thế kéo cô trong lòng ngực, kéo chăn mỏng đắp lên cả hai.
Một bàn tay duỗi xuống phía , dễ như trở bàn tay cởi bỏ quần tây, bàn tay to thuần thục tìm lưng cô, kéo khóa, giúp cô trút bỏ váy.
Rất nhanh, hai cơ hồ da thịt kề cận.
Dương Khâm than thở một tiếng, ôm chặt lấy cô, giọng ôn nhu chìm đắm: "Ngủ ."
Ôn Cừ Hoa hôn lên chóp mũi và miệng , ngoan ngoãn rúc lòng n.g.ự.c : "Ngủ ngon."