Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 290

Cập nhật lúc: 2025-12-02 02:50:23
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Là như thế .

 

Ôn Cừ Hoa gật gật đầu : “Vậy phạm nhân, là hùng mà.”

 

.”

 

Hai giờ chiều, tình nguyện viên viện điều dưỡng rời từ cửa bếp. Khi qua hàng rào, Ôn Cừ Hoa liếc mắt một cái liền thấy Dương Khâm đang lao động.

 

tự chủ dừng bước chân, nghiêm túc .

 

Tựa hồ nhận thấy ánh mắt, đàn ông chậm rãi ngước mắt, về phía ngoài hàng rào.

 

Thấy cô, ánh mắt ngưng , hiển nhiên vài phần ngờ cô sẽ ở đó .

 

Khoảnh khắc ánh mắt chạm , Ôn Cừ Hoa nhớ tới lời Diệp Trăn. Cô nở một nụ thật tươi với , tựa như cổ vũ, cũng tựa như đang cố lên cho .

 

Ánh mặt trời giờ ngọ nhiệt liệt, chiếu cô, rực rỡ bằng nụ của cô. Dương Khâm gần như bỏng rát, đôi mắt đen chấp nhất cô.

 

Khi quản giáo nhắc nhở cô nhanh chóng đuổi kịp, Ôn Cừ Hoa còn quên vẫy vẫy tay chào tạm biệt .

 

Dương Khâm thẳng , rời mắt bóng dáng cô đuổi kịp đội ngũ.

 

Váy dài trắng tinh, nhiễm một hạt bụi trần, giống đêm đó, tanh nồng m.á.u đỏ b.ắ.n đầy mặt.

 

Sự bất lực của cô, nước mắt của cô, sự kinh sợ của cô...

 

Đã dừng ở một năm .

 

Cô vĩnh viễn sẽ nhớ những đau thương đó. Vết sẹo theo cô, nhưng luôn ánh mặt trời cũng sẽ theo cô.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Không cần nợ bất luận kẻ nào, một nữa bắt đầu.

 

Khá .

 

Hắn thật sự cảm thấy khá .

 

Cho đến khi rốt cuộc thấy bóng dáng nữa, Dương Khâm lúc mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, bình tĩnh tiếp tục lao động.

 

Cho đến khi... “Ở nước chanh thế ?”

 

Một tên bạn tù đột nhiên túm chai nước từ trong túi , lập tức định vặn nắp uống.

 

Người đàn ông vốn vẻ mặt bình tĩnh bỗng nhiên lạnh mặt, nâng nắm tay lên liền đ.ấ.m thẳng tên bạn tù.

 

“Đánh ! Đánh !”

 

Dương Khâm tay lưu tình chút nào, cả lệ khí lan tràn. Tên bạn tù đ.ấ.m đầy mặt máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-290.html.]

 

Khi Diệp Trăn mang theo quản giáo chạy tới, quát chói tai: “Đều dừng tay!”

 

Chờ Dương Khâm kéo , trong tay còn quên nắm chặt chai nước chanh , mặt tối tăm đặc sệt đáng sợ.

 

Diệp Trăn hít sâu một , đau đầu : “Lôi xuống, nhốt !”

 

Bị nhốt Dương Khâm cả. Hắn giơ tay lau sạch m.á.u tay, quanh đều tràn ngập hàn ý.

 

Mấy tiếng Diệp Trăn mới đến phòng tạm giam, cô bất đắc dĩ : “Đến mức ?”

 

Chỉ một chai nước chanh, đương nhiên cô đó là Ôn Viên Viên cho , nhưng thiếu chút nữa đ.á.n.h c.h.ế.t khiếp.

 

Dương Khâm , chỉ ở đó, hai tay chống ở đầu gối, mân mê chai nước chanh.

 

Diệp Trăn thở dài: “Vốn dĩ thứ giữ, hiện tại vì một chai nước chanh mà náo loạn lớn như , tịch thu.”

 

“Đưa đây .”

 

Dương Khâm như là từng thấy, thậm chí để ý đến cô.

 

Diệp Trăn chắc chắn phối hợp. Cô day day huyệt Thái Dương, từ trong túi lấy một con thú bông nhỏ, ném qua hàng rào sắt .

 

“Lấy cái đổi với , mới thuận từ túi xách của Ôn Cừ Hoa xuống.”

 

Nghe tiếng, cuối cùng cũng cử động. Bàn tay to rộng nhặt lấy chú ch.ó nhỏ bằng len đan chỉ to bằng một chút xíu .

 

“Cô ở viện điều dưỡng tự tay đồ thủ công. Đổi một chai nước chanh, lỗ .”

 

Dương Khâm một lúc lâu mới chậm rãi ngước mắt. Giằng co một lát, siết chặt chai, cuối cùng chậm rãi đưa .

 

Sau khi Diệp Trăn cầm chai nước chanh, đều thể cảm giác chai bóp biến dạng. Cô chần chờ một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Anh giảm án ?”

 

Mười lăm năm quá dài, chờ tù, cả đời cơ bản coi như phế.

 

Hắn hiện tại mới 28.

 

Diệp Trăn là thật sự giúp .

 

Ai ngờ Dương Khâm những lời , phản ứng còn lớn bằng lúc thấy con thú bông.

 

, là thật sự cả.

 

Nói thật, Diệp Trăn sợ quá nhiều tâm tư nên , bởi vì và Viên Viên thật sự là của hai thế giới.

 

Chỉ bằng việc Viên Viên quên mất ký ức đêm đó, vì để tái phát, nhất Dương Khâm nên ít xuất hiện mặt cô .

 

 

Loading...