Hắn mặt vô biểu tình cầm lên, máy.
“Cặp sách của em để quên ở nhà .”
Hắn lên tiếng.
Ôn Cừ Hoa gọi tên một tiếng: “Dương Khâm?”
Rất lâu , mới nặng nề "ừ" một tiếng.
Ôn Cừ Hoa dù chậm chạp đến cũng vẻ , cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó...
Ôn Cừ Hoa nuốt nước bọt: “Dương Khâm, xem cặp sách của em ?”
Hắn vẫn gì, Ôn Cừ Hoa coi như vì bộ dạng c.h.ế.t chóc đó. Tài liệu đưa, cô nhét cặp, sáng nay học luôn, chiều đón , kịp lấy .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cô hiểu lầm, hít sâu một thật nghiêm túc giải thích với : “Nếu vì thấy mấy tài liệu đó mà như , thì em cho , em ý định du học.”
Lúc mắt mới khẽ động, trong giọng kiên định của cô, cơ thể dường như đang từ từ ấm .
“Tối qua em về nhà, em lâm thời đưa tài liệu hỏi em du học , nhưng em nghĩ tới, bao giờ nghĩ tới.”
“Em còn xem qua mấy tài liệu đó.”
“Dương Khâm? Anh đang ?”
“Em em nước ngoài, thấy ?”
Một lát , thấp giọng : “Nghe thấy .”
Chỗ hổng hoác trong lòng sự dịu dàng lấp đầy, những đau đớn cũng vuốt phẳng, thở dần định trở .
Dương Khâm buông những tài liệu đó , day day giữa mày: “Xin , ý ngăn cản tiền đồ của em.”
“Em , em hiểu.” Ôn Cừ Hoa rầu rĩ , Dương Khâm bao giờ là ích kỷ.
“Anh chỉ sợ em một tiếng bỏ đúng ?” Ôn Cừ Hoa hiếm khi dịu dàng xuống nước, “Yên tâm, em sẽ thế. Nếu thật sự ý định du học, em cũng sẽ cho .”
Không để vất vả đuổi theo như nữa.
Hắn dỗ dành, ánh mắt giãn , cả cũng còn căng thẳng như .
Có lẽ vì đêm nay cô quá đỗi dịu dàng, nguyện ý giải thích cho , Dương Khâm tình khó tự kìm gọi một tiếng: “Viên Viên.”
Đây là đầu tiên từ khi gặp , trút bỏ vẻ lạnh nhạt xa cách giả vờ, giống như , quyến luyến gọi tên cô.
Ôn Cừ Hoa gọi đến mức đỏ mặt, chút ngượng ngùng : “Vậy thu dọn cặp sách giúp em, ngày mai mang qua cho em nhé.”
“Được.”
Cuối cùng, xác định truy hỏi một câu: “Em lừa chứ?”
“Dương Khâm!” Cô tức giận gọi tên .
Hắn khẽ: “ đây.”
“Em hối hận chuyện bảo về .”
Ôn Cừ Hoa nóng mặt.
“Viên Viên.”
“Dạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-259.html.]
“Em còn suy nghĩ bao lâu nữa?”
Ôn Cừ Hoa: “...”
Mới đến hai ngày mà?
“Có vội vàng quá ?”
Anh cũng là vội .
Dương Khâm: “Quá khó nhịn.”
Ôn Cừ Hoa tính ngày, hiện tại là đầu tháng sáu, cách ngày 23 tháng 8 còn đến ba tháng.
“Vậy ba tháng , đến lúc đó sẽ cho câu trả lời.”
Ba tháng? Dương Khâm nhíu mày: “Lâu quá.”
“Anh thể kiên nhẫn một chút .”
“Không thể, đối với em kiên nhẫn.”
“Trước còn bảo kiên nhẫn chờ mà.”
“Diễn đấy.”
Hắn thẳng thắn thừa nhận.
“Ba tháng.”
“Một tháng.”
“Cứ ba tháng .”
“Hai tháng?”
“Ba tháng!”
“Phải để ý đến , mất liên lạc.” Hắn cố nén vui, tranh thủ điều kiện khác cho .
Ôn Cừ Hoa hít sâu một : “Được, nhưng ngày nào cũng đến trường tìm em!”
Đến lượt im lặng: “Bảy tám ngày gặp, .”
“ nhiều nhất chỉ nhịn ba ngày thôi.”
“Vậy thì ba ngày!” Ôn Cừ Hoa c.ắ.n răng.
Dương Khâm cuối cùng cũng . Có thể cảm nhận một chút để ý và dịu dàng của cô là đủ chữa lành cho .
Hắn cảm thấy hôm nay thật may mắn, hiểu lầm, cãi , ngược tình cảm còn tiến thêm một bước.
Như .
Ừ, .
Cuối cùng cúp cuộc điện thoại ngày càng sến súa, Ôn Cừ Hoa đỏ mặt rửa mặt đ.á.n.h răng. Cô hiểu nổi, nhượng bộ nhiều đến thế.
Rốt cuộc là cô mềm lòng thế nào mà cứ lùi bước mãi, còn ký xuống bao nhiêu "hiệp ước bất bình đẳng" như ?
Không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Dương Khâm phập phồng như trải qua cơn mưa rào trời hửng nắng rực rỡ. Hắn vui vẻ thu dọn sách vở nhét cặp cho cô.