Dương Khâm nhàn nhạt giải thích: “Thiếu thốn lâu quá .”
?
Về phương diện .
“Các phương diện,” ngầm thừa nhận, cô sức hấp dẫn chí mạng đối với .
Ánh mắt Dương Khâm đầy tính xâm lược, bao trùm lấy cô trong bóng tối.
Cô thật sự sắp chống đỡ nổi nữa.
“Em về nhà!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Được, đưa em.”
Kỳ thực dễ chuyện, thể là ngoan ngoãn phục tùng, tiền đề là cô để ý đến .
Ôn Cừ Hoa lắc đầu: “Em về nhà bố , cần đưa.”
Dương Khâm suy nghĩ một chút: “Được, bảo Tiểu Tín lái xe đưa em?”
“Ừ.” Cô cũng lùi một bước.
Ít nhất về nhà như cần lo lắng nhà bắt gặp.
Dương Khâm còn một chuyện nữa: “Điện thoại , lấy đây.”
“Làm gì?” Cô khó hiểu.
Dương Khâm lấy điện thoại từ trong túi xách của cô, mở phần tin nhắn, : “ xem em thế nào mà thể sắt đá đến . gửi cho em nhiều tin nhắn như thế, ...”
Hắn dừng .
Da đầu Ôn Cừ Hoa bỗng chốc tê dại.
Xong .
Dương Khâm thật lâu gì, chằm chằm màn hình.
Tất cả đều là tin nhắn .
Giỏi thật.
Lúc chia tay, vứt bỏ hết thể diện gửi cho cô nhiều tin nhắn như , cô một cái cũng xem?
Ôn Cừ Hoa cúi đầu cũng thể cảm nhận áp lực như mưa gió sắp ập đến.
Cô thật thoát khỏi cái cảnh tối tăm , nhưng mặt là hình cao lớn của .
Một hồi lâu, Ôn Cừ Hoa tưởng tức điên , cẩn thận ngước mắt lên sắc mặt .
Ai ngờ sắc mặt Dương Khâm cư nhiên vẫn thể giữ bình tĩnh. Hắn đè nén cơn đau nơi lồng ngực, hỏi cô: “Tại xem?”
Bởi vì dám, sợ mềm lòng.
Nhìn chỉ càng đau lòng, càng nỡ.
cô thế nào đây?
“Dương Khâm...”
“Anh đừng hỏi nữa ?”
“Sau em sẽ cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-255.html.]
Giọng cô mềm mại, cực kỳ tính trấn an.
Hắn trầm mặc một chút, đáp: “Được.”
Không vội chuyện , ít nhất hiện tại đang ở ngay mí mắt, rốt cuộc cũng chạy .
Dương Khâm trả điện thoại cho cô: “Về nhà .”
“Ừm.”
Trước khi ngoài, cô cẩn thận hỏi: “Dương Khâm, chứ?”
“Khá , gì là cả.” Giọng điệu của quả thực bình tĩnh, cảm nhận cảm xúc tiêu cực.
Cô yên lòng, như là mềm lòng, cô trở tay nắm lấy tay , trượt giữa các ngón tay , mười ngón đan cài.
Hắn sửng sốt, rũ mắt cô.
Bỗng nhiên khẽ: “Thương hại ?”
“Không ...”
“Vậy là thích ?”
Ôn Cừ Hoa trả lời câu hỏi , cô chậm rãi rút tay về: “Em về nhà đây, bố em còn đang đợi.”
“Ừ.”
Hắn trong lối thoát hiểm, cô ở cửa, hai chỉ thể kẻ , lượt rời .
Hắn vẫn luôn chăm chú theo cô cho đến khi bóng dáng cô biến mất cánh cửa.
Dương Khâm dựa tường, cụp mắt xuống.
Hắn đưa tay , bàn tay với những khớp xương to rộng dường như vẫn còn lưu ấm của cô.
nghĩ đến những tin nhắn từng chủ nhân mở , trong lòng vẫn trì trệ, để ý đến chịu .
Hắn hồi lâu mới nắm tay đút túi, khỏi lối thoát hiểm.
Hắn bàn tiệc, Tổng giám đốc Hà hỏi lâu , Dương Khâm tùy tiện ứng phó qua loa.
Nửa tiếng , Tiểu Tín , ghé tai nhỏ: “Anh, em đưa Ôn tiểu thư về .”
Hắn gật gật đầu, ở tiệc rượu nhưng tâm tư bay xa.
Ôn Cừ Hoa về đến nhà liền chút mất hồn mất vía. Cô nhốt trong phòng, chằm chằm điện thoại mà ngẩn .
Rất lâu , cô mới cầm điện thoại lên, do dự mở những tin nhắn .
[ Bảo bối, máy . ]
[ Ôn Viên Viên, đừng như . ]
[ Anh sai ở ? Em , sửa. ]
[ Trả lời tin nhắn , cầu xin em. ]
[ Đừng chia tay, ? Anh chịu nổi. ]
[ Viên Viên, để ý đến mà. ]
[ Anh suy nghĩ kỹ , quá dính ? Xin , đầu tiên thích một nên cách yêu đương lắm. ]
[ Nếu chỗ nào em thoải mái, em cho ? ]