Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-12-01 05:09:11
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

lời của cho kinh hồn bạt vía, cảm thấy điên quá .

 

rõ ràng cô trêu chọc , là tự tới, xong việc còn phát điên, lưỡi cô đau c.h.ế.t!

 

Ôn Cừ Hoa đôi mắt tủi , chóp mũi đỏ hồng, từ từ đưa tay đẩy đẩy , mang theo tia cầu xin và yếu thế.

 

Dương Khâm nghĩ thầm, cứ thế thôi .

 

Hắn cúi đầu thấp xuống.

 

Thế tổng chứ?

 

Hắn thật sự chịu nổi nỗi nhớ nhung như nước lũ, khi đến đây lăn qua lộn giường, trong đầu là cô.

 

Dương Khâm hít sâu một , chằm chằm mắt cô hỏi: "Tại về?"

 

Chỉ cần cô là vì , thì cái gì cũng thể tha thứ, cái gì cũng thể để tâm.

 

Sự lạnh nhạt, mất liên lạc một hai tháng , đều thể coi như từng xảy .

 

Dương Khâm chặt chẽ chằm chằm cô.

 

Ôn Cừ Hoa mất tiếng, cố tình hỏi câu cô khó trả lời nhất.

 

Thấy cô gì, mắt tối , truy hỏi: "Tại về quê ?"

 

Như cô tổng thể phủ nhận .

 

Nếu , tại xuất hiện ở nhà bà nội .

 

Trên đường đến đây Dương Khâm luôn suy nghĩ, cô , cô còn đến nhà , chứng tỏ cô vô tâm vô phế.

 

Có lẽ là cô dự báo thời tiết gì đó, nên cô quan tâm , quan tâm nhà của ?

 

Khi nghĩ đến những điều , dòng m.á.u dường như lạnh hai tháng nay cũng dần ấm từng chút một.

 

Hắn một câu trả lời, một bậc thang, một lý do để lao đầu .

 

Ôn Cừ Hoa phức tạp, đương nhiên cũng thấy tia mong đợi mong manh nơi đáy mắt .

 

một cảm giác, chỉ cần giờ phút một câu dễ , đàn ông thể so đo hiềm khích lúc mà đối với cô như xưa.

 

...

 

"Em là vì..."

 

Hắn chằm chằm đôi môi và đôi mắt cô, thở dồn dập hơn một chút.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-232.html.]

"Bởi vì em trả cái phòng , dù cũng nữa, mấy cái tổng xử lý cho sạch sẽ."

 

"Đến làng chài nhỏ chỉ là vì nơi đó cuối, lễ chia tay, ai ngờ gặp bão, Cảng Thành thời tiết kiểu nhiều lắm, em cũng là xui xẻo gặp ..."

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Đôi mắt chợt lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến cho Ôn Cừ Hoa nữa, vài phần co rúm lùi về .

 

Mãi lâu , Dương Khâm mới trầm một tiếng, chút độ ấm : "Cho nên, cũng là một trong những thứ em xử lý sạch sẽ?"

 

Ôn Cừ Hoa nén sự chua xót, gật đầu, hơn nữa còn lời tàn nhẫn hơn: "Em tưởng một hai tháng xử lý sạch sẽ chứ."

 

Đôi mắt Dương Khâm trầm đến dọa , đen tối ánh sáng.

 

Xử lý sạch sẽ?

 

Tay bóp eo cô càng thêm dùng sức, gần như nảy sinh ác độc ép hỏi cô: "Lý do?"

 

Hắn đến Cảng Thành hai , chính là để tìm cô hỏi cho rõ lý do chia tay, cần lý do!

 

"Em lòng đổi ? Hay là ở chỗ nào?"

 

Mỗi câu đều cảm thấy tim như xé nát, chút mất kiểm soát.

 

"Ôn Cừ Hoa, em dựa cái gì?"

 

Dựa cái gì yêu là yêu, cần liền vứt bỏ.

 

véo đau đến sắc mặt trắng bệch, môi c.ắ.n chặt.

 

"Dương Khâm, đừng như ..." Cô cầu xin , chút sợ lúc .

 

Dương Khâm hô hấp đình trệ, gân xanh cổ nổi lên hết, thần sắc cố chấp, đôi mắt đỏ ngầu.

 

Đợi khi thấy sự sợ hãi trong đáy mắt cô, như một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, cả trái tim lạnh như băng.

 

Được.

 

Hắn , trong miệng nếm thấy mùi m.á.u tanh, từ từ buông cô , lùi một bước.

 

Được.

 

Hô hấp của Dương Khâm cuối cùng cũng chậm , khôi phục vẻ cảm xúc cô.

 

"Ôn Cừ Hoa, đây là cuối cùng."

 

Hắn đem lòng tự trọng lượt ném xuống đất cho cô giẫm đạp, chân tình của hiếm lạ.

 

Hắn nặng nề cô cái cuối cùng, xoay ngoài, kéo nửa tấm rèm cửa lên, chút do dự rời .

 

Ôn Cừ Hoa thấy hộp dụng cụ để đất, vội gọi: "Dương Khâm... đồ của ... Á!"

Loading...