Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-12-01 05:09:09
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cô một chút cũng gánh nổi cảm giác nặng nề của vận mệnh đó.

 

Nói cho sự thật, chỉ phấn đấu quên bên cạnh cô, sẽ nghĩ cách bắt tên tội phạm , và trong quá trình đó, lẽ vẫn sẽ quỹ đạo vận mệnh cũ.

 

Ngộ sát, tù.

 

Ôn Cừ Hoa cụp mắt, hít mũi, rơi nước mắt.

 

là cô đáng đời, cô trách Dương Khâm.

 

Đợi đến 6 giờ sáng, trời tờ mờ sáng, mưa nhỏ bớt, gió cũng mạnh như tối qua.

 

Tiểu Giang dậy gõ cửa. Ôn Cừ Hoa quần áo của , gấp gọn áo khoác của đặt sang một bên nhảy lò cò ngoài.

 

Dương Khâm , Tiểu Giang hỏi cô về Lang Thành .

 

cũng sợ chủ nhân cảm lạnh sinh bệnh, hơn nữa Ôn Cừ Hoa còn trẹo chân, chi bằng nhân lúc mưa nhỏ bệnh viện khám chân, ai lát nữa mưa to .

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Ôn Cừ Hoa cảm thấy bà nội Dương an nên cũng yên tâm, đợi Dương Khâm về cô cũng đối mặt thế nào, bèn gật đầu với Tiểu Giang.

 

Cho nên khi Dương Khâm xách ấm nước nóng từ nhà hàng xóm về, thấy trong nhà ai, sắc mặt bỗng chốc lạnh tanh.

 

Bà nội Dương ở buồng trong gọi : "Về đấy ? Vừa nãy Tiểu Ôn bảo con bé về Lang Thành ."

 

Dương Khâm "ừ" một tiếng, giọng lạnh nhạt. Cô thì , quan tâm.

 

Dương Khâm rót cốc nước ấm cho bà. Bà nội Dương khuôn mặt lạnh lùng của cháu trai, khỏi thở dài: "Cháu dọn dẹp chút về Lang Thành . Chân Tiểu Ôn thương ? Cũng nghiêm trọng nữa."

 

"Không cần , cháu ở nhà."

 

"Cháu ở nhà gì? Bà cần cháu hầu hạ, lát nữa cháu đưa bà sang nhà cô Văn Hoa là ."

 

Văn Hoa là con gái của bà nội Dương. Bà thương sang nhà con gái dưỡng thương cũng đỡ để Dương Khâm bận tâm.

 

Bà nội Dương hy vọng vướng chân Dương Khâm. Cháu trai thì ở đây nhưng tâm sợ là bay từ lâu , chỉ là mạnh miệng chịu thừa nhận.

 

Nó về Lang Thành sớm một chút, còn cơ hội lành với con gái .

 

Dương Khâm từ chối nữa. Cô chăm sóc bà nội khả năng chu đáo hơn nhiều.

 

"Vậy đợi trời tạnh cháu về sửa nhà cũ, dọn dẹp bên xong xuôi đón bà về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-230.html.]

 

"Được."

 

Trưa mưa ngớt một chút, Dương Khâm cõng bà nội lên xe, chở sang nhà cô ở thôn bên cạnh.

 

Căn nhà cha để cho cái gì cũng thiếu, đến đun nước nấu cơm cũng xong, bà nội sang nhà cô còn ăn cơm nóng.

 

An trí cho bà xong, Dương Khâm từ chối lời mời ở ăn cơm của cô. Dù năm đó cha xảy chuyện, cô sợ nuôi thêm một già và gánh nặng, sớm lảng tránh quan hệ.

 

Hắn thì cả, cũng chẳng trông chờ cô nuôi bà, nên khi đưa bà sang dúi mấy trăm đồng cho cô.

 

lập tức tươi hớn hở, quan tâm bà nội Dương mặt.

 

Dương Khâm lái xe về Cảng Thành (Lang Thành?), công trường gọi cho mấy cuộc, Dương Khâm bận rộn đến tối mịt.

 

Đợi khi từ công trường , lái xe về chỗ ở tắm rửa quần áo, xong xuôi xuống như ngày, nhưng nhắm mắt hồi lâu vẫn ngủ , trong lòng khó chịu bực bội.

 

Hắn tất cả là do ai, càng tỏ cả thì trong lòng càng rối bời.

 

, vô tâm vô phế, cũng chẳng một tiếng.

 

Hắn c.ắ.n răng, giữa trán đau nhói.

 

Sau 10 giờ, mưa bắt đầu nặng hạt, tiếng nước mưa đập bệ cửa sổ ầm ầm khiến tâm phiền ý loạn.

 

Hắn dứt khoát dậy ngoài hút hai điếu thuốc, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

 

Hơn một giờ đêm, khoảnh khắc điện thoại reo lên, Dương Khâm khó mà diễn tả cảm giác trái tim thót lên trong giây lát.

 

Như thể cực kỳ để tâm, tới bên gối sờ điện thoại, xem gọi.

 

Phương Bằng.

 

Dương Khâm nhíu mày, máy.

 

Bên Phương Bằng vội : "Anh Dương? Em mới chạy cuốc taxi về, thấy cửa hàng ở Đường Thủy hình như ngập , bà chủ Tiểu Ôn đang bận rộn lắm."

 

Dương Khâm siết chặt điện thoại, lên tiếng.

 

Phương Bằng thấy gì liền bảo: "Anh, tới ? Anh tới thì em qua giúp."

 

 

Loading...