Đôi mắt đen của tối sầm , chằm chằm bộ dạng đáng thương của cô.
Hắn hận cô c.h.ế.t, đột nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện.
tại là cô?
Dương Khâm nghiến răng quát: "Chân giữ nữa ? Ai cho em lên!"
Nước mắt Ôn Cừ Hoa ngừng bặt, dám tin cố mở mắt , đáy mắt đẫm lệ nhòe nhoẹt là vẻ bàng hoàng.
Hắn mắng cô!
Hắn thế mà hung dữ mắng cô như !
Dương Khâm cô mà lửa giận trong lòng càng bùng lên. Trong buồng truyền đến giọng tức hộc m.á.u của bà nội Dương: "Thằng ranh con , đừng hung dữ với con gái nhà như thế!"
Dương Khâm: "..."
Đều là của hết ?
Hắn nén sự nôn nóng giữa trán, bế đặt lên ghế, dùng giọng thấp đầy bực bội cảnh cáo: "Không !"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Khóc , cái gì mà , đến mức tâm phiền ý loạn.
Người chia tay là .
Mẹ kiếp.
Kết quả Ôn Cừ Hoa càng dữ hơn, nhưng phát tiếng, nước mắt cứ như những hạt châu đứt tuyến.
Vừa vì đau, vì tủi . Cô tư cách , là cô đá , nhưng cô nhịn .
Sự chênh lệch quá lớn.
mãi, cô chú ý thấy cởi giày cho , nắm lấy cái chân thương đặt lên đùi , ghé sát kỹ, giọng lạnh nhạt: "Chắc gì to tát, đoán là trẹo chân hoặc sai khớp xương chút thôi."
Nếu là gãy xương thì phiền phức, dựa kinh nghiệm xem xét chắc nghiêm trọng đến thế.
cũng nắn xương, nhà cũ cũng chẳng dầu xoa bóp gì, Dương Khâm xem xong chỉ thể buông chân cô .
Ánh mắt Ôn Cừ Hoa vẫn dính chặt lấy , chằm chằm nửa trần trụi của .
Thì... dính nước mưa, nổi ít gân xanh, chắc là do tức giận mà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-228.html.]
Dương Khâm chú ý tới cô đang chỗ nào, suýt chút nữa thì tức . Đôi mắt u ám, hung hăng nghiến răng.
Đứng dậy lấy cái áo ướt mặc tạm , Dương Khâm với Tiểu Giang đang kiểm tra cửa sổ khắp nơi bên ngoài: "Bên ngoài phòng trống, tùy tiện chọn một gian ngủ tạm một đêm."
"Được."
Dương Khâm phòng khách đối diện với buồng trong, áng chừng cũng là một phòng ngủ. Hắn mới dọn dẹp , chăn gối chẳng cái nào, chỉ mỗi cái phản gỗ cứng ngắc.
Đèn cũng , tối om.
Hắn dựa thị lực trong đêm bế đặt lên phản gỗ. Ôn Cừ Hoa chạm tấm ván lạnh lẽo, cả cứng đờ.
Cô rõ, theo bản năng hai tay ôm chặt lấy cổ .
Hắn uể oải : "Buông tay ."
Cô chút nỡ buông . May mà chút ánh sáng mong manh bên ngoài từ từ thẩm thấu , cô thể thấy rõ bóng dáng , thấy rõ biểu cảm mặt .
Dương Khâm chẳng gì để với cô. Điều kiện trong nhà chỉ thế, đoán chừng cô sẽ chịu nổi. Lúc mới cuối tháng Hai, ướt sũng thế dễ phát sốt lắm.
Hắn tìm một cái cớ, cái cớ gánh vác trách nhiệm, cửa xe lấy chiếc áo khoác dài giấu trong lòng n.g.ự.c mang .
Rất dày dặn, ném lên cô.
"Cởi , mặc ."
Ôn Cừ Hoa chắc chắn thể lời như , cô kinh ngạc bóng dáng mờ ảo của , sờ chiếc áo khoác dày cộm ném tới.
"Cởi hết á?" Sau đó trực tiếp trần trụi mặc áo khoác của , ý là ?
Dương Khâm mất kiên nhẫn: "Tùy em."
Nói xong, liền ngoài, nhường gian cho cô đồ.
Ôn Cừ Hoa im lặng một hồi lâu mới chậm chạp đưa tay cởi quần áo . Cô cũng , nhưng cô dự cảm nếu cởi bộ đồ ướt sũng nhất định sẽ cảm lạnh phát sốt.
So với cảm lạnh phát sốt, cô cũng thể chấp nhận đề nghị của Dương Khâm.
Hì hục cởi , mặc áo khoác của , cô cảm giác da thịt nổi lên một tầng da gà gai .
Cô quấn chặt lấy , mùi hương quen thuộc bao bọc lấy, khoảnh khắc , Ôn Cừ Hoa ý thức thật sự, thật sự nhớ .
Dương Khâm dựa tường bên ngoài, từ lúc tiếng cô cởi quần áo đến khi yên tĩnh , trán vẫn luôn nhíu chặt, huyệt Thái Dương đau âm ỉ.