Dương Khâm quả thực đầu óc choáng váng. Hắn hiểu tại ngay cửa nhà thể thấy cô bạn gái cũ mà đến Cảng Thành bao nhiêu ngày đêm cũng tìm .
mắt cũng chẳng rảnh lo đến Ôn Cừ Hoa. Đón bà nội từ tay Tiểu Giang, Dương Khâm cõng bà ngoài. Bên trái nhà là nhà họ Miêu, bên là căn nhà cha để cho .
Lúc đó cha Dương Khâm sửa sang khi kết hôn nên kiên cố hơn nhiều. Dương Khâm cõng bà nội mở cửa căn nhà bên cạnh.
An trí cho bà nội ở buồng trong xong, Dương Khâm ngược về nhà cũ lấy chăn đệm.
Mưa to gió lớn, Dương Khâm tìm túi nilon bọc chăn mới mang ngoài, nhưng bản mặc áo tơi, ướt sũng như chuột lột.
Hắn cũng chẳng quan tâm, cứ thế ôm chăn , đường thèm lấy một cái về phía Ôn Cừ Hoa đang tâm hoảng ý loạn bên khung cửa.
Đợi đến chuyến thứ ba , mặt vô cảm đến mặt Ôn Cừ Hoa.
Tim cô thắt , dám ngẩng đầu .
Giây tiếp theo, một đôi bàn tay to lấy bài vị của cha và ông nội từ trong lòng cô.
Lồng n.g.ự.c Ôn Cừ Hoa trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng, theo bóng lưng sải bước rời .
Hắn một câu cũng với cô.
Lòng bàn tay Ôn Cừ Hoa từ từ nắm chặt, cảm giác chua xót tủi tả xiết dâng lên trong lòng.
Hắn thèm để ý đến cô.
rõ ràng đây đều là hậu quả do cô tự gây , đây cũng là điều cô vốn thấy, tại khi Dương Khâm lướt qua cô rời , cô khó chịu đến thế?
Sự chua xót như một tảng đá nặng đè nén. Nước mưa từ vành nón áo tơi rơi xuống, tạt khuôn mặt lạnh băng của cô, nhưng khóe miệng cô rõ ràng nếm một chút vị mặn chát.
Cả Dương Khâm đang nhỏ nước ròng ròng, chẳng hề bận tâm, nghiêm túc tìm khăn lông lau khô bài vị, bày biện lên bàn bát tiên.
Trong buồng truyền đến tiếng gọi của bà nội Dương.
"Dương Khâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-226.html.]
"Bà?" Hắn cảm xúc gì bước .
Bà nội Dương vội vã hỏi: "Tiểu Ôn ? Cháu đưa con bé qua đây ?"
Dương Khâm ngẩn , tiếp lời.
Bà nội Dương kêu lên một tiếng, giơ tay đ.á.n.h một cái, giận tức: "Bà ngay hai đứa cãi mà. Cháu là đàn ông, nhường nhịn con gái chứ, mau đón con bé qua đây, bên ngoài mưa to thế !"
"Không cần lo , bên cạnh cô ." Dương Khâm nhếch môi nhạt, nhưng quên đàn ông cao lớn đụng lúc mới cửa.
"Thằng ranh con bậy bạ gì đấy, đó là yêu cháu!"
Bây giờ thì nữa .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bà nội Dương cứ đẩy : "Tiểu Ôn bảo đó là tài xế của con bé! Còn nữa, nó bảo đêm nay bão to lắm, cháu vứt nó ở nhà cũ, chuyện gì xảy thì đừng hối hận!"
Dương Khâm cứng , một lúc lâu cơ thể mới cử động, cất bước ngoài.
Sức gió càng lúc càng mạnh, một mảnh mái hiên rơi xuống ngay chân Ôn Cừ Hoa khiến cô giật hét lên một tiếng.
Tiểu Giang vội vàng tới : "Bão đến , chúng mau thôi."
Căn nhà cũ là chịu nổi, dù là về nhà Tiểu Tín xe thì đều an hơn ở đây!
Ôn Cừ Hoa gật đầu loạn xạ, tâm thần bất định. Vừa định thì "rắc" một tiếng, cây cổ thụ trong sân thế mà lung lay sắp đổ ánh chớp lòa.
Ôn Cừ Hoa kinh hãi trừng lớn mắt, gió thốc mạnh khiến cô vội vàng đưa tay bám chặt lấy khung cửa!
Tiểu Giang định đưa tay đỡ cô thì một đàn ông từ cây đại thụ đổ chống tay nhảy vọt qua, nhanh hơn một bước, ngắt lời , Ôn Cừ Hoa đang ôm khung cửa, lạnh lùng : "Hai theo ."
Ở nơi đất khách quê hỗ trợ chắc chắn là chuyện , Tiểu Giang đương nhiên sẽ từ chối.
Ôn Cừ Hoa khi thấy giọng của liền hận thể giấu , theo bản năng vùi mặt khung cửa, dám đầu đối mặt.
Chợt thấy giọng chế giễu đầy ác ý của : "Sao thế? Muốn đồng quy vu tận với cái nhà cũ nát của ?"