Tiểu Tín chỉ đành : "Vậy bà chủ Tiểu Ôn cẩn thận nhé, áo tơi của em gái em chị cầm lấy mà dùng, cái của em thì đưa cho tài xế."
"Được."
Em gái Tiểu Tín giúp Ôn Cừ Hoa khoác áo tơi, nhưng cửa mở, Ôn Cừ Hoa mới lộ mặt gió tạt nước mưa đầy mặt. Thời tiết , áo tơi thật sự chẳng tác dụng mấy, nhưng còn hơn .
Gió lớn nhưng vẫn thể . Ôn Cừ Hoa tính thời gian, tầm 9 giờ tối bão mạnh nhất sẽ thổi sập nhà, giờ mới 7 giờ, qua đón bà nội Dương vẫn kịp.
Lúc tại Lang Thành, Dương Khâm họp xong trở về công trường. Bác bảo vệ với điện thoại từ làng chài gọi đến tìm liên tục.
Bảo mau về làng chài, là bão gì đó?
Dương Khâm sờ điện thoại, lúc mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ ủy ban thôn khi để chế độ im lặng lúc họp.
Hắn thời tiết, Lang Thành cũng đang mưa to gió lớn, nhưng cũng giống như khi, khiến chẳng hề liên tưởng đến bão.
Dương Khâm hai lời, đầu lái xe chạy thẳng về làng chài nhỏ.
Làng Chài Nhỏ.
Đợi đến khi Ôn Cừ Hoa theo trí nhớ dẫn Tiểu Giang tìm nhà Dương Khâm, cửa nhà họ Dương đang đóng chặt. Nghĩ đến việc bà nội Dương bất tiện, gõ cửa hai tiếng thấy ai trả lời, cô liền bảo Tiểu Giang: "Đá cửa xông ."
Tiểu Giang gật đầu. Cửa nhà ở quê loại quá kiên cố, dùng sức mười mấy phút là đá bung .
Ôn Cừ Hoa chạy , xông thẳng buồng trong. Cô quanh, cửa sổ đóng kỹ, trong phòng nồng mùi thuốc, xem bà nội Dương uống t.h.u.ố.c xong ngủ say.
Cô đồng hồ, 8 giờ.
Ôn Cừ Hoa bước tới nhẹ nhàng chạm vai bà, sợ bà giật , giọng thật khẽ: "Bà nội?"
"Bà ơi, dậy bà."
"Ai đấy?" Bà nội Dương mơ màng đầu .
"Là cháu, Cừ Hoa đây ạ. Bà còn nhớ cháu ?"
Bà nội Dương bỗng tỉnh táo hẳn. Cừ Hoa? Tiểu Ôn? Sao bà thể nhớ chứ?
Bạn gái của cháu trai bà mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-225.html.]
Bà nội Dương lập tức dậy. Chấn thương ở eo dưỡng hơn hai tháng nay đỡ, thể dậy nhưng vẫn nhanh nhẹn lắm.
"Tiểu Ôn , cháu tới đây? Dương Khâm ?" Bà ngẩng đầu cửa, như tìm bóng dáng cháu trai.
Ôn Cừ Hoa kịp giải thích, thẳng: "Bà ơi, cháu thấy sắp bão, bà theo cháu ."
"Gì cơ? Bão á?" Bà nội Dương ngơ ngác. Bà sống cả đời ở làng chài, đương nhiên trải qua ít bão, nhưng cơn bão nào mà bỏ chạy cả.
"Bà ơi, cơn bão giống bình thường... Cháu xem dự báo thời tiết thấy sức gió cực mạnh, loại nhà cũ mấy chục năm thế dễ sập."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ôn Cừ Hoa kiên nhẫn giải thích: "Bà cứ theo cháu đến nơi an tránh một đêm ạ? Nếu nhà sập thì quá, gió ngừng chúng về!"
Trong lòng cô hiểu rõ, chỉ đêm nay gió mạnh, đêm mai bão sẽ chuyển sang thành phố khác.
Bà nội Dương cũng chịu lời cô, nhưng khó xử : "Bài vị của cha Dương Khâm, ông nội nó đều đang thờ ở đây..."
"Mang cùng luôn ạ. Bà ơi, chúng nhanh lên, gió càng lúc càng lớn !"
"Được ..."
Tiểu Giang bước xuống để cõng bà nội Dương, Ôn Cừ Hoa thì luống cuống tay chân ôm lấy mấy bài vị bàn thờ.
Bà nội Dương đàn ông cao lớn xa lạ bước thì ngẩn , theo bản năng hỏi: "Tiểu Ôn, ai đây cháu?"
Ôn Cừ Hoa "a" một tiếng, sợ bà lo lắng vội : "Cậu là tài xế của cháu."
Tài xế ...
Bà nội Dương lúc mới yên tâm để cõng. Tiểu Giang trùm áo tơi cẩn thận cho bà mới cõng bà cụ ngoài.
Chỉ là đến cổng lớn, bên ngoài truyền đến tiếng phanh xe gấp gáp, đèn pha chiếu xuyên qua màn mưa gió. Dương Khâm lao xuống xe chạy đến cửa nhà, vặn chạm mặt đàn ông xa lạ đang cõng bà nội .
Hắn lập tức cau mày, lạnh lùng quát: "Mày là ai?"
Đồng thời vội vàng tiến lên đón lấy bà nội từ lưng Tiểu Giang. Bà nội Dương thấy tiếng cháu trai, vội lên tiếng: "Dương Khâm, là của Tiểu Ôn..."
Lời còn dứt, Ôn Cừ Hoa ôm bài vị từ trong nhà chạy cứ thế đụng mặt Dương Khâm đang ở cổng. Khi ánh mắt giao , cô hoảng loạn tránh né trong giây lát.