"Cô để xuống ngoài là ." Hắn chẳng nhiều.
Thẩm Nghiên tự cơ hội nhiều, căng da đầu : "Dương Khâm, chia tay với Hàn Thành ."
Hắn nhướng mày, bỗng nhiên nhếch môi châm chọc. Cô chia tay thì liên quan quái gì đến ? Cần báo cáo với ?
Hắn chẳng đợi cô hết, trực tiếp mất kiên nhẫn cự tuyệt: " mặc kệ cô chia tay với ai, đừng lượn lờ mặt ? Nhìn thấy cô là thấy phiền."
Thẩm Nghiên khiếp sợ , mặt mày trắng bệch. Cô lớn thế , đầu tiên đàn ông với như , lòng tự trọng tổn thương nghiêm trọng.
Dương Khâm cũng độc miệng, nhưng Thẩm Nghiên cứ sán mặt như , thật sự phiền.
"Giờ thì ngoài ?"
Vành mắt Thẩm Nghiên đỏ lên, tay nắm chặt buông .
Cuối cùng khi chạy ngoài, cô hận thù : "Anh thì gì chứ? Người đều mới , còn một lòng một , đáng đời!"
Đôi mắt Dương Khâm bỗng chốc tối sầm như hồ sâu thấy đáy, chằm chằm bóng lưng cô .
Cô ý gì?
Dương Khâm mặt vô biểu tình hồi lâu, chữ bản vẽ chẳng đầu chữ nào.
Rõ ràng cô đang ở Cảng Thành, cho dù tìm mới thật thì tin tức cũng chẳng truyền đến Lang Thành .
Thẩm Nghiên bịa đặt bôi nhọ? cô chắc nịch như , cứ như tận mắt thấy.
Tận mắt...
Trong lòng Dương Khâm bỗng nhiên nhảy dựng lên, chỉ vì một câu đầu đuôi như .
Hắn đúng là điên .
Cho dù cô thì chứ, liên quan gì đến ? Đã chia tay mà.
Dương Khâm ép buộc bản nghĩ nữa, dồn sự tập trung bản vẽ mặt. Việc của còn nhiều lắm, rảnh lo mấy chuyện linh tinh .
Đợi đến tối xong việc, Dương Khâm từ công trường , tầm 9 giờ. Hắn lái xe định về chỗ ở, nhưng nửa đường ma xui quỷ khiến đổi hướng, lái bờ biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-223.html.]
Khi dừng xe, vòng qua con hẻm nhỏ hẹp từng qua vô để đến cửa . Chẳng cần ngẩng đầu, từ xa cũng thấy tầng hai vẫn tối đen như khi.
Hắn bỗng nhiên , cảm thấy bản thật nực . Chỉ vì một câu vớ vẩn của Thẩm Nghiên mà chạy tới đây xác nhận xem cô về .
Rõ ràng là phạm xuẩn .
Dương Khâm ở lâu, đầu bỏ .
Ôn Cừ Hoa gì, cô chỉ tắt đèn ngủ sớm vì định hôm thu dọn xong sẽ làng chài nhỏ, ước chừng là tối ngày 26.
Cô còn cố ý tra dự báo thời tiết, ngày 26 báo gió to và mưa rào sấm chớp.
Trưa hôm , Tiểu Giang thuê xe đến đón, Ôn Cừ Hoa lên xe đến làng chài.
Cô cũng thể tùy tiện chạy đến nhà Dương Khâm hươu vượn với bà nội Dương . Suốt dọc đường cô đều cân nhắc biện pháp. Khi đến làng chài nhỏ, chiếc ô tô con như chắc chắn thu hút ít ánh .
Em gái Tiểu Tín ngang qua chiếc xe đậu bên đường, qua một đoạn cố ý , nhẹ nhàng gõ cửa kính xe: "Chị Tiểu Ôn?"
Ôn Cừ Hoa thấy cô bé thì ngẩn một lúc mới nhớ là ai, chính là em gái Tiểu Tín cô từng gặp một ở bệnh viện mấy tháng .
Dưới sự mời mọc nhiệt tình của em gái Tiểu Tín, cuối cùng Ôn Cừ Hoa đành ngượng ngùng sân nhà Tiểu Tín.
Tiểu Tín đang việc, thấy cô cũng giật : "Bà chủ Tiểu Ôn!"
Ôn Cừ Hoa gượng đáp . May mà cô mua sẵn ít quà định bụng lấy cớ đến thăm bà nội Dương, lúc tiện tay xách hai món .
"Bà chủ Tiểu Ôn về cùng Dương ?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Không ...
Cô thể hai họ chia tay, chỉ thể qua loa đáp: " tự qua đây, rảnh rỗi buồn chán nên dạo thôi."
Thế thì đúng là rảnh thật.
Tiểu Tín : "Bà chủ Tiểu Ôn, hôm nay trời lắm, mắt thấy sắp mưa , chị chê thì nhà chơi chút ."
Ôn Cừ Hoa gật đầu. Ở nhà Tiểu Tín cũng , nhà cách nhà Dương Khâm chắc xa, nếu chuyện gì cũng kịp chạy qua.
Em gái Tiểu Tín cẩn thận rửa rửa cái cốc mấy mới rót nước ấm bưng cho chị Tiểu Ôn.