Hắn nghĩ đến đàn ông đang đợi Ôn Cừ Hoa bên ngoài quán , nhịn : "Hay là tìm mới . Điều kiện bây giờ như , tìm ai mà chẳng ? Có mới là sẽ quên cũ ngay thôi."
Dương Khâm lạnh lùng gạt tay y , ánh mắt sắc lẹm.
Được .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hà Húc Dương lập tức ngậm miệng.
Sau khi hai chia tay, Dương Khâm trở về chỗ ở. Mở cửa bước , ánh mắt đầu tiên của liền chạm đôi giày cao gót cô mang tủ giày.
Chiếc cốc màu hồng bàn , đồ dùng vệ sinh và mỹ phẩm trong phòng tắm, quần áo còn sót trong tủ phòng ngủ, thậm chí cả chiếc dây buộc tóc bên gối... Cô đều vứt ở đây, dứt khoát y như lúc cô vứt bỏ .
Hắn với vẻ mặt lạnh lùng mệt mỏi đến bên cửa sổ, cách nào kiềm chế nỗi nhớ về những khoảnh khắc ngọt ngào diễn ở từng góc nhỏ trong căn phòng .
Hắn tưởng rằng che giấu cảm xúc , nhưng hôm nay, khi vô tình Hà Húc Dương gặp cô, lớp vỏ bọc nứt toạc.
Hà Húc Dương cô đang vui vẻ với khác. Dương Khâm mặt vô cảm ngoài cửa sổ, mặc kệ những cảm xúc u ám đang tàn phá trong lòng.
Qua đêm nay, sẽ bao giờ để tâm đến cô nữa.
Cô cần , hà tất tự khổ ?
càng nhớ nhung, càng cảm thấy bản như đang thối rữa, phát điên, lún sâu vũng bùn lầy lội, t.h.u.ố.c nào cứu chữa.
Thời gian trôi qua từng ngày, nhanh đến hạ tuần tháng Hai. Ôn Cừ Hoa với cha ngoài chơi vài ngày.
Từ lúc ăn Tết xong trở về, con gái cứ ngoan ngoãn ở lì trong nhà, nhưng ai tinh ý cũng nhận tâm trạng cô ngày càng trầm lắng, ngoài dạo cho khuây khỏa cũng .
Ôn Cừ Hoa mua vé cho và Tiểu Giang, vệ sĩ mà cô thuê.
Mang theo vệ sĩ ngoài, cô cũng đỡ sợ hãi hơn phần nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-221.html.]
Chỉ là, bốn chữ "gần hương tình khiếp" (càng gần quê càng hồi hộp lo âu) vận cô lúc thật sự đúng. Nghĩ đến việc sắp Lang Thành, cô luôn nhớ tới Dương Khâm, trong lòng dấy lên cảm giác chột vô cớ.
Cô chia tay qua điện thoại, khi nếu gặp thì , còn nếu lỡ gặp mặt, cô thật sự đối diện thế nào.
Đặc biệt là Hà Húc Dương còn đến Cảng Thành tìm cô hai . Ôn Cừ Hoa vuốt ve điện thoại, tin nhắn chất đống bên trong cô cũng dám mở xem, sợ mềm lòng, sợ khó chịu.
Cuối cùng, cô vẫn mở tin nhắn .
Thở dài nặng nề, Ôn Cừ Hoa bắt đầu thu dọn hành lý, chỉ vài ngày nên cô tính mang hai bộ quần áo là đủ.
Lần trở về, cô định trả mặt bằng của cửa hàng chè luôn.
Nghĩ đến những việc lặt vặt , cô dẫn theo Tiểu Giang, ngày 24 tháng 2 lên máy bay, đến tỉnh lỵ chuyển xe, về đến cửa hàng chè ở Đường Thủy thì cũng tầm 9 giờ tối.
Tiểu Giang đưa cô đến cửa hàng xong thì khách sạn thuê phòng tạm, Ôn Cừ Hoa ôm chăn từ trong tủ trải giường.
Vì đó chuyển đến sống cùng Dương Khâm, cô gần như mấy tháng về đây ở, khắp nơi đều là bụi bặm. cô còn sức để quét dọn, chỉ lau sơ qua tủ đầu giường trải giường tạm.
Trong lúc chờ nước sôi, cô ngẩn ngơ nghĩ, đây khi Dương Khâm, những việc cô bao giờ đụng tay.
Lại nhớ đến , Ôn Cừ Hoa cảm thấy thật tiền đồ. Từ khi đặt chân xuống Lang Thành, cứ cách một lát cô kìm mà nhớ tới .
Cô khẽ thở dài, theo bản năng đến bên cửa sổ xuống. Hành lang vắng tanh một bóng , Dương Khâm sẽ còn xuất hiện ở đây nữa.
Khoảng một tháng còn gọi điện nhắn tin cho cô, chắc là chấp nhận chia tay . Ôn Cừ Hoa giường, cảm thấy sang tháng Hai mà trời vẫn lạnh lẽo thế .
Sáng hôm , cô dậy xuống lầu thu dọn đồ đạc trong tiệm, định bụng hai ngày nữa sẽ tìm đến chở .
Đến buổi trưa, thím Lục qua , dám tin dụi dụi mắt trong cửa kính.