Dương Khâm thống khổ giơ tay che mắt, chua xót đến phát trướng.
Cảng Thành mà thôi, hơn một ngàn cây , tìm nàng, là thể hỏi cho lẽ.
Trước khi trung tâm thương mại Tân khởi công còn mấy ngày, Dương Khâm giao phó chuyện Ngân Hà Loan xong xuôi. Năm ba hôm nữa gấp rút trở về giao nhà cũng tính là chậm trễ.
Sáng sớm hôm liền lái xe tỉnh thành mua vé máy bay. Chờ hạ cánh xuống Cảng Thành, Dương Khâm gọi điện cho nàng, điện thoại Ôn Cừ Hoa trong tình trạng tắt máy.
Hắn đường phố xa lạ, mặt vô cảm chằm chằm điện thoại tay, gọi gọi .
Cảng Thành ấm áp hơn Lang Thành nhiều, nhưng Dương Khâm cảm thấy cái lạnh nơi đáy lòng còn buốt giá hơn mùa đông vài phần.
Hắn thuê khách sạn ở Cảng Thành, ở hai ba ngày mới phát hiện, hóa chỉ cần Ôn Cừ Hoa đơn phương cắt đứt liên lạc, nàng liền sẽ biến mất khỏi thế giới của .
Chẳng sợ tới Cảng Thành, nhưng Cảng Thành rộng lớn như , ông trời cũng ý định chiếu cố . Giống như con ruồi mất đầu, cách nào tìm nàng.
Suốt ba ngày, Dương Khâm ngày một tinh thần sa sút. Ba ngày cũng triệt triệt để để hiểu , Ôn Cừ Hoa quả thực là nghiêm túc. Nàng chia tay liền thật sự trực tiếp cắt đứt liên lạc, hề cho hai một chút cơ hội nào.
Hắn ngờ cô gái Tết còn mềm mại ôm buông tay, thể mắt cũng chớp chia tay là chia tay.
Lá bùa bình an nàng tặng vẫn đeo , càng càng cảm thấy châm chọc.
Dương Khâm nghĩ, nàng chia tay từ khi nào?
Lang Thành? Kinh Đô? Hay là khi về Cảng Thành?
Cẩn thận ngẫm , sự mật của nàng dạo đó cũng bình thường. Nàng rõ ràng tính cách dính như , những ngày cuối cùng luôn quấn lấy càn, thật giống như đang quý trọng những giây phút cuối cùng.
Cho nên khi đó nàng tính toán chia tay ? Là bởi vì hai chữ kết hôn ư? Làm nàng sợ hãi?
Hắn ngừng suy xét , tìm nguyên nhân chia tay, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-215.html.]
Ngày thứ tư, điện thoại từ Ngân Hà Loan ở Lang Thành ngừng gọi tới, Tông Văn Việt cũng gọi cho hai cuộc hỏi khi nào về.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Sạp hàng ở Lang Thành quá lớn, thể bỏ là bỏ, đều đang chờ về xử lý.
tìm tìm, cũng nhận đáp án mong .
Ngày cuối cùng ở Cảng Thành, Dương Khâm ở một đầu đường xa lạ vài tiếng đồng hồ. Phụ nữ qua ít đầu đàn ông cao lớn, tuấn nhưng lạnh lùng , thực sự đáng chú ý.
Ánh mắt Dương Khâm lạnh nhạt lướt qua họ. Bốn tiếng đồng hồ, qua ít nhất mấy trăm ngàn , nhưng một ai là nàng.
Hắn tìm thấy Ôn Cừ Hoa.
Hắn nhận cũng nhận rõ hiện thực . Hắn rũ mắt gọi điện thoại, vẫn như cũ là tắt máy, nhắn tin cũng như đá chìm đáy biển.
Gần như lòng tự trọng, thể diện đều vứt xuống đất, lẽ nàng xem cũng xem những tin nhắn đó.
Dương Khâm cuối cùng nhếch môi, châm chọc . Hắn cất điện thoại, bắt xe bến xe về Lang Thành.
Khi lòng nóng như lửa đốt, mang theo khát vọng níu kéo; lúc về nản lòng thoái chí.
Vốn tưởng rằng chỉ cần thấy , thể năn nỉ nàng, dỗ dành nàng, ít nhiều thể rõ suy nghĩ của nàng, cũng sẽ tuyệt tình như .
Ai ngờ , ngay cả cũng gặp .
Dương Khâm về Lang Thành, gần như liều mạng lao đầu công việc. Vốn dĩ là , hiện tại càng lạnh lùng hơn. Hơn nửa tháng, dấn việc giao nhà ở Ngân Hà Loan, khởi công hạng mục trung tâm thương mại Tân.
Việc nào cũng sót, nhưng khí thế con thì tuột dốc phanh. Khi Tông Văn Việt gặp , gã giật nảy , và cái khí phách hăng hái lúc khác như hai .
Tông Văn Việt chỉ mấy mảnh đất ở Lang Thành cho xem: “Chính phủ hỗ trợ doanh nghiệp bất động sản, mấy mảnh đất đều thể đấu thầu xây tiểu khu, kinh nghiệm, trúng thầu khó.”