Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-12-01 01:06:45
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hắn mà cũng giữ lời, nửa giờ là nửa giờ.

 

Dương Khâm ôm nàng rửa mặt đ.á.n.h răng, ngay cả mặt cũng giúp nàng rửa. Trước khi cửa kiểm tra vali, lên xe xong Dương Khâm bắt đầu trầm mặc.

 

Ôn Cừ Hoa còn giả vờ vẻ nhẹ nhàng trêu chọc : “Mặt như thể khác nợ tiền trả .”

 

Còn tệ hơn khác nợ tiền trả chứ, chuyện đưa vợ thế , vui vẻ nổi mới là lạ.

 

Dương Khâm bất đắc dĩ nắm lấy bàn tay đang tác oái tác quái của nàng: “Bảo bối, em nhất định bắt ?”

 

“Anh nỡ xa em.”

 

“Không em .”

 

, vợ về nhà ăn Tết, nhịn.”

 

Mặt nàng đỏ lên, liếc một cái, nhỏ giọng : “Ai là vợ chứ.”

 

Hắn mặt đổi sắc: “Sớm muộn gì cũng .”

 

Sau khi qua kế hoạch hôn nhân, tự giác thể mơ ước nhiều hơn một chút. Dương Khâm nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng trong lòng bàn tay buông.

 

nỡ đến mấy, cũng lúc đến nơi. Trước khi xuống xe, Dương Khâm bảo nàng xoay , nhắm mắt.

 

Hắn thần thần bí bí. Ôn Cừ Hoa mặc kệ động tác của .

 

Cho đến khi một sợi dây chuyền còn vương ấm cơ thể đeo lên cổ nàng, chút vụng về, loay hoay mãi mới cài cái khóa nhỏ tinh xảo.

 

Ôn Cừ Hoa cúi đầu , là dây chuyền vàng.

 

Hắn đ.á.n.h cho nàng một miếng vàng nhỏ, cái ngọc bài khắc hình hồ ly nhỏ .

 

Hôm nay tặng nàng sợi dây chuyền vàng mặt dây khắc chữ bình an.

 

Hắn hình như thích tặng vàng cho nàng.

 

Dương Khâm hỏi nàng: “Thích ?”

 

Thẩm mỹ của tục khí, cứ cảm thấy vàng giá trị, da nàng trắng, vàng tôn da.

 

Hơn nữa nàng chùa miếu cầu phúc, nhớ tới những nguy hiểm , mua cho nàng mặt dây chuyền vàng ròng khắc chữ bình an.

 

“Thích, nhưng mà nặng.”

 

Nhẹ quá tặng nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-207.html.]

 

“Thích thì đeo, sang năm mua cho em kiểu khác.” Hắn thích kiếm tiền cho nàng tiêu, chờ qua Tết nàng trở về, nhà cửa lúc sang tên nàng, đến lúc đó là thể dọn về nhà mới.

 

Ôn Cừ Hoa nhét mặt dây chuyền cổ áo, cũng lưu luyến : “Vậy em nhé?”

 

Dương Khâm ánh mắt nàng đến mềm lòng, vươn tay đè gáy nàng kéo về phía , cúi đầu hôn thật mạnh.

 

Một lúc lâu mới tách , môi nàng ướt át, cực kỳ mê .

 

Mắt trầm xuống, đè nén cảm giác mất mát đang tràn ngập , mở cửa xuống xe, lấy vali, nắm tay nàng: “Anh em trong mới .”

 

Ôn Cừ Hoa ngoan ngoãn ừ một tiếng, nàng cảm nhận thở rõ ràng sa sút của đàn ông, trong lòng khó chịu vô cùng.

 

Chờ nàng sẽ nữa...

 

Nàng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ , dám nghĩ nhiều.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Bất quá thói quen sẽ thôi.

 

Trước khi trạm, Ôn Cừ Hoa dừng , với : “Được , đưa đến đây thôi.”

 

Dương Khâm cửa trạm, mua vé, , đưa đến đây là giới hạn cuối cùng.

 

Hắn vươn bàn tay trống sờ sờ má nàng, nàng chỉnh cổ áo, lải nhải dặn dò: “Trên đường chú ý an , đừng chuyện với lạ, nếu ai chằm chằm em thì cứ kêu to lên đừng sợ.”

 

Lão Từ còn sa lưới, yên tâm.

 

Ôn Cừ Hoa sớm với , đến Cảng Thành là nhà đón, cho nên an , nhưng cứ yên tâm, hận thể tự đưa nàng về tận nhà, nhưng thương lượng với nàng hai , nàng đều đồng ý.

 

Tay Dương Khâm như nỡ buông, mày nhíu chặt, khuôn mặt lãnh đạm treo đầy sự nôn nóng của sự chia ly.

 

“Được , cũng gặp nữa.”

 

Nàng rút tay về một cách dứt khoát, nhận lấy vali của , vẫy vẫy tay với : “Anh mau về , em trạm đây.”

 

Nàng thật tiêu sái, vẫy tay cái là , bộ dáng vô tâm vô phổi suýt nữa Dương Khâm tức .

 

Ngược cho chính trông giống như đàn bà con gái ngượng ngùng xoắn xít.

 

Thôi, để qua Tết tính sổ với nàng.

 

Đứng một lúc, Dương Khâm mới xoay rời .

 

Chờ , Ôn Cừ Hoa từ bên cạnh bước , bóng dáng rời , mạc danh vẻ tịch liêu.

 

 

Loading...