“Tiện thể... gặp cha em luôn?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lời của thực sự nhẹ, cực kỳ cẩn trọng thăm dò.
Sau Tết Ngân Hà Loan giao nhà, trung tâm thương mại Tân khởi công.
Lúc tới cửa, cũng coi như là thành tích để lấy , tính là quá mất mặt.
Hắn chằm chằm phản ứng của nàng. Ôn Cừ Hoa lặng im một lát, mới khẽ hé môi: “Ra Giêng... để .”
Ánh mắt tối . Nàng cho lời chắc chắn, liền đoán nàng là nguyện ý nguyện ý, đ.á.n.h giá chắc là vẫn .
Dương Khâm ép nàng, nhưng trong lòng luôn vài phần khó hiểu.
Nếu là đây sẽ nhịn, nhưng quá hai ngày nữa nàng , qua cái Tết ít nhất cũng xa một tháng, trong lòng nỡ, cảm thấy bất an.
“Bảo bối...”
Hắn cân nhắc từ ngữ, cẩn thận : “Có em đối với chỗ nào còn xác định ?”
“Cha mất vì t.a.i n.ạ.n khi mới vài tuổi, trong nhà chỉ còn một bà nội. Em cần lo lắng về định cư ở Lang Thành, phát triển cũng giống , bà nội cũng thể đón phụng dưỡng khi định.”
“Nhà nhân khẩu đơn giản, cho dù... cho dù về thật sự thể suy xét kết hôn, em cũng cần lo lắng cái gì, sống thế nào đều tùy em.”
Dương Khâm cảm thấy khí hai dính lấy hiện tại , những lời sớm với nàng , liền nhất nhất , xem như đem tấm chân tình đều dâng đến mặt nàng.
Đôi mắt Ôn Cừ Hoa ươn ướt.
Lần còn chỉ thuận miệng nhắc tới, rõ ràng , kế hoạch quy hoạch chuyện kết hôn.
“Bảo bối?”
Hắn cúi đầu khẽ gọi nàng một tiếng. Ôn Cừ Hoa lúc mới trả lời: “Em là đối với chính xác định. Chuyện kết hôn, ít nhất 2 năm mới thể suy xét.”
2 năm , cửa ải khó khăn của cha qua , nàng mới thể suy xét đưa chuyện đại sự cả đời lên lịch trình.
Đến lúc đó nếu hết thảy đều biến chuyển , nàng nghĩ nàng thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-206.html.]
“2 năm ?” Hắn trầm ngâm một chút, cảm thấy thời gian tính là quá ngắn, nhưng cũng dài, ít nhất nàng cho một lời chắc chắn.
“Vậy mấy năm nay sẽ cố gắng dốc sức ăn, đến lúc đó vẻ vang cưới em về nhà.”
“Vâng ạ.” Nàng .
Cho nên nhất định sống , con đường gấm vóc của chính , đừng như đời nữa, cuộc đời hủy hoại vì em.
Nếu 2 năm thể, em sẽ gả cho .
Dương Khâm cúi đầu hôn lên môi nàng, trong lòng cũng mềm mại. Đại để là rốt cuộc cũng cùng nàng chuyện về tương lai, về hôn nhân, cảm giác bất an trong lồng n.g.ự.c kiên định hơn ít.
Có mục tiêu, hi vọng, liền cả tràn đầy nhiệt huyết.
Dương Khâm bỏ sót một điểm, nàng từ đầu đến cuối đáp ứng chuyện Tết Cảng Thành đón nàng.
Một đêm trôi qua, ngày hôm Dương Khâm , Ôn Cừ Hoa bắt xe về quán chè Đường Thủy.
Mạn Mạn thấy nàng cũng quan tâm, khá lâu thấy cô chủ nhỏ.
Ôn Cừ Hoa đến để phát lương và cho Mạn Mạn nghỉ đông, nàng còn cho Mạn Mạn thêm một bao lì xì ăn Tết, tiền nhỏ.
Mạn Mạn dám nhận, vẫn là Ôn Cừ Hoa bảo cô bé cứ yên tâm cầm. Ôn Cừ Hoa quanh quán chè, mùa đông, buôn bán như mùa hè.
Nàng nghĩ qua Tết nàng tạm thời cũng về, cửa hàng thể đóng cửa , chờ tháng 5 thời tiết nóng lên, đến lúc đó nếu Mạn Mạn tiếp tục thì mở cửa.
Dặn dò Mạn Mạn xong, Ôn Cừ Hoa lên lầu hai thu dọn đồ đạc. Trừ quần áo trang sức cũng gì đáng mang , nàng một , gọn nhẹ là chính.
Cứ như , hai ngày , chuyện nàng về Cảng Thành đưa lên lịch trình, bởi vì Thịnh nữ sĩ gọi hai cuộc điện thoại giục nàng về ăn Tết.
Dương Khâm cố ý dành thời gian đưa nàng tỉnh thành để máy bay. Sáng sớm thức dậy, tiên vạn phần nỡ, dậy bao lâu lôi phòng ngủ chính.
“Rất nhanh, nửa giờ.”
Ôn Cừ Hoa chịu đựng nụ hôn tràn đầy lưu luyến của , vươn tay xoa xoa mái tóc cứng như rễ tre của .