Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:39:05
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Gần mười ngày gần gũi, nhịn đến mức mắt đỏ ngầu. Ôn Cừ Hoa mềm lòng đồng ý.

 

Vừa về đến nhà, bế bổng cô lên, gấp gáp chờ nổi. Thấy mấy gói nhỏ bên gối, cô hoảng sợ: "Anh định dùng hết chỗ hả?"

 

Anh bình tĩnh đáp: "Cứ xem biểu hiện của ."

 

Đêm đó, như con thú đói sổ lồng, điên cuồng và mạnh mẽ. Trong lúc cao trào, khàn giọng gọi tên mật của cô: "Viên Viên?"

 

Ôn Cừ Hoa đang mơ màng, thấy cái tên "Viên Viên" thì cả cứng đờ .

 

Phản ứng của cô khiến Dương Khâm cũng khựng , hít một khí lạnh. "Tổ tông của ..." khổ.

 

Cô định giải thích rằng chỉ giật tên gọi ở nhà trong cảnh , nhưng sự căng thẳng của cô kích thích . Đêm đó, mặc cho cô lóc xin tha, vẫn dừng , như bù đắp cho những ngày kìm nén.

 

Sáng hôm tỉnh dậy, cô đau nhức . Dương Khâm , để mảnh giấy báo cơm trưa sẽ về nấu. Cô bực bội mắng thầm "đồ khốn nạn" khi thấy mấy gói nhỏ tối qua dùng sạch bách.

 

Trưa về, thấy cô giận dỗi liền xòa dỗ dành, nhận rối rít: "Tại nhịn lâu quá thôi mà."

 

Ăn trưa xong, bàn với cô về dự án tiểu khu Ngân Hà Loan. Anh chia sẻ ý tưởng "bán nhà giấy" (bán khi xây xong) và nhà mẫu để thu hồi vốn nhanh. Ôn Cừ Hoa ngạc nhiên tầm thời đại của và hào hứng đóng góp ý kiến thiết kế.

 

Thời gian thấm thoát trôi, sang tháng 11. Tình cảm của hai ngày càng mặn nồng, ai cũng ngưỡng mộ. Dương Khâm dồn hết tiền bạc mua một căn hộ nhất ở Ngân Hà Loan, dự định sang năm sẽ tặng cô một bất ngờ và cùng cô về Cảng Thành mắt.

 

Một hôm trời đầy mây đen, Ôn Cừ Hoa mang canh gừng đến công trường cho em công nhân. Lúc chuẩn về, cô cảm giác ánh mắt chằm chằm nhưng thì thấy ai. Cảm giác bất an khiến n.g.ự.c cô thắt .

 

Chiều tối mưa to gió lớn. Dương Khâm công trường che chắn vật liệu, dặn cô ở yên trong tiệm chè.

 

Đêm khuya, Dương Khâm về nhà gọi điện dỗ dành cô ngủ. Nửa đêm, Ôn Cừ Hoa giật tỉnh giấc vì tiếng cây đổ. Cô sợ hãi gọi cho Dương Khâm. Trong ánh chớp lóe lên, cô kinh hoàng thấy một bóng mặc áo mưa đen lầu, chằm chằm cửa sổ phòng cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-182.html.]

Cô run rẩy hét lên trong điện thoại: "Dương Khâm... gốc cây ... Hắn đang em!"

 

Dương Khâm thì hoảng hốt, lao khỏi nhà, phóng xe trong mưa bão đến tiệm chè.

 

Đến nơi, cầm gậy và đèn pin kiểm tra kỹ xung quanh, thấy ai mới mở cửa lên. Ôn Cừ Hoa nức nở lao lòng .

 

Người ướt sũng nước mưa nhưng cô ôm chặt buông. Dương Khâm đành bế cô lên lầu, bật đèn sáng trưng để cô an tâm.

 

"Em thật sự lầm , ngay đó," cô nức nở.

 

Dương Khâm đau lòng vô cùng, nhẹ nhàng dỗ dành, đun nước ấm lau quần áo cho cô. Vì đồ của , đành mặc quần lót ẩm chờ khô.

 

Cố tình cô gái nhỏ còn sợ hãi cứ rúc lòng đòi ôm ngủ.

 

Dương Khâm cọ xát đến mức cả tê dại, cúi xuống dụ dỗ: "Làm chút chuyện khác để em quên sợ nhé?"

 

Ôn Cừ Hoa khẽ "a" lên một tiếng, chợt cảm thấy như dường như cũng đúng. Nàng hiếm khi chủ động, liền câu lấy chiếc quần lót còn chút ẩm ướt của xuống.

 

Dương Khâm vốn dĩ chỉ định trêu chọc nàng một chút, kết quả nàng khiến chuyện đến mức thể vãn hồi. Nếu lúc mà còn nhịn nữa, thì là đàn ông.

 

Nước mưa lách cách đ.á.n.h cửa sổ, những âm thanh trong nhà cũng trở nên ái giao hòa.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Đêm ẩm ướt và nóng bỏng kéo dài đằng đẵng, dài đến mức nàng quên cả sự kinh hãi đó, cùng trầm luân trong một thế giới khác.

 

Mãi cho đến sáng sớm, tiếng mưa ngoài cửa sổ trở nên nhỏ, nàng vươn cánh tay bủn rủn khỏi chăn, nhớ đủ loại chuyện đêm qua.

 

Sự sợ hãi ban đầu, cuối cùng đều liền mạch lưu loát cuốn , để cho nàng chỉ còn là sự sung sướng cùng cảm giác an nồng đậm.

 

 

Loading...