"Không hy vọng em tới ?" Cô liếc một cái.
"Sao thể chứ, cầu còn ," gương mặt tuấn lãng của tràn đầy ý , "Chỉ cảm thấy vất vả cho bảo bối của chúng , báo một tiếng để đón em."
"Bà nội ngã, em tự thể tới, em hiểu chuyện như ?" Cô bĩu môi.
"Bảo bối nhà chúng hiểu chuyện nhất, còn đau lòng khác." Trong lòng ngọt như uống nước đường, nghĩ tới cô nguyện ý tới quê tìm , tới thăm bà nội , phần tâm ý , thụ sủng nhược kinh.
Ôn Cừ Hoa lòng , nhanh chóng hỏi : "Bà nội chứ?"
"Bị thương gân cốt dưỡng kỹ, bất quá chụp phim đặc biệt nghiêm trọng."
"Vậy là , là ." Ngực cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ đống quà bàn đá : "Em mua đều là sữa bột bổ sung canxi già thể uống, thực phẩm dinh dưỡng, còn sâm và đông trùng hạ thảo , dùng để hầm canh là nhất."
Cô mua cái gì quan trọng, cô tới mới là quan trọng nhất. Dương Khâm mãn nhãn đều là ý , ánh mắt nhiệt liệt cô.
Ôn Cừ Hoa đến chút đỏ mặt. Dương Khâm hỏi cô đến bằng cách nào. Ôn Cừ Hoa xuống xe ở ngã tư, bộ hơn nửa ngày mới tìm , thật khó tìm, chính là bộ mệt.
Dương Khâm hai lời xổm xuống mặt cô, cởi giày cô , cúi đầu nắn bóp xoa xoa chân cho cô.
Ôn Cừ Hoa cảm thấy chẳng chê bẩn chút nào thế, cô bộ hơn nửa ngày .
Dương Khâm tâm tư nghĩ mấy cái đó, nữa cũng sẽ chê cô bẩn, đau lòng cô đường đất.
"Có đói bụng ? Lát nữa nấu cơm cho em nhé?"
Đương nhiên là , Ôn Cừ Hoa kéo dậy, thuận thế ôm lấy vòng eo săn chắc của , khuôn mặt dán chặt, kiều thanh : "Dương Khâm, em nhớ ."
Suốt năm ngày gặp!
Thân Dương Khâm lập tức căng chặt, chút ý niệm nên những lời của cô kích thích . Trừ bỏ phản ứng sinh lý tự nhiên, cũng nhớ cô đến chịu nổi.
Dương Khâm ôm chặt , ngay đó nghĩ đến cái gì: "Có mùi t.h.u.ố.c lá ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-178.html.]
Anh mới rít một liền dụi, nhưng vẫn sợ cô ám mùi.
Ôn Cừ Hoa đột nhiên nhớ tới lúc mới quen Dương Khâm, cô từng thấy nhiều tiệm tạp hóa mua thuốc, nhưng hầu như hút mặt cô bao giờ. Thi thoảng vài cẩn thận cô thấy, cũng là vội vàng dụi tắt.
"Không nặng, ."
"Sao để ý mùi t.h.u.ố.c lá thế?" Cô định cô mảnh mai như .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Dương Khâm nhíu nhíu mày giải thích, với cô: "Ngoan, em chờ ở đây một chút, tắm rửa."
Hồi xưa dượng cứ hút t.h.u.ố.c suốt, ung thư phổi, mất , chính vì nguyên nhân nên một chút cũng để cô ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá.
Hơn nữa chạy chạy trong thành phố suốt một đêm, khám bệnh lấy thuốc, khẳng định mùi mồ hôi, quen giữ sự sảng khoái sạch sẽ mặt cô.
Ôn Cừ Hoa sửng sốt, trơ mắt nhà cầm cái khăn lông cùng quần áo một căn phòng gạch.
Thực nhanh, tiếng nước truyền đến.
Mặt cô đỏ lên, tắm rửa thật.
Bất quá tắm cũng nhanh, mười phút liền , ở trần, tùy ý mặc cái quần dài, là quần áo cũ để ở quê từ , thật ngắn.
Anh tùy ý lau tóc, tròng cái áo ngắn tay , che khuất hình cơ bắp rõ ràng .
Ôn Cừ Hoa nỡ thu hồi ánh mắt, đột nhiên sáp ái : "Về nhà cho em xem đủ."
Anh quá thích những lời , Ôn Cừ Hoa ngay từ đầu còn sẽ thẹn thùng, hiện tại cũng thể mặt đổi sắc gật đầu.
Dương Khâm trong lòng nóng rực, đơn giản là vì cô tới, đang nị oai hai câu, trong phòng truyền đến tiếng ho khan.
"Tiểu Khâm , trong nhà khách tới ?" Bà nội Dương gọi.
Dương Khâm bộ phòng, nhưng do dự thoáng qua Ôn Cừ Hoa. Anh kỳ thật quá xác định cô nguyện ý cùng . Cũng may Ôn Cừ Hoa vốn dĩ chính là đến xem bà nội Dương, cho nên cô cực kỳ tự nhiên dậy: "Đi thôi, em chào hỏi thì bất lịch sự lắm."