Thật nhạy bén.
Có điều, Ôn Cừ Hoa khẽ một cái: “Có cũng cần phiền tổng giám đốc Giang.”
“Vậy thì t.a.i n.ạ.n . Nể tình xưa, quả thật thể . tiểu thư Ôn cũng cần cảnh giác như , ý gì khác, cô tới Lang Thành, thế nào cũng quan tâm một chút.”
Ôn Cừ Hoa nghiêng đầu nhếch môi: “Không cảnh giác, mà là cần thiết, bạn trai sẽ giải quyết.”
Bạn trai? Giang Kỳ Đình nhớ tới đàn ông khí thế thua kém . Anh coi thường Dương Khâm, nhưng thật cho rằng đàn ông đó năng lực giải quyết cô.
“Anh tin? Vậy cứ mở to mắt mà chờ xem.” Ôn Cừ Hoa đóng sầm cửa .
Hà Tĩnh đập phá cửa hàng của cô, đ.â.m của cô còn , Dương Khâm đều chạy chạy tống cả Hà Tĩnh lẫn Lưu Quân tù. Lần cô rơi xuống nước, Dương Khâm mà tha cho Trần Đức thì mới là lạ.
Rõ ràng mới quen mấy tháng, cũng yêu đương bao lâu, nhưng Ôn Cừ Hoa chính là tin tưởng .
Giang Kỳ Đình gia thế, địa vị thì chứ, những việc Dương Khâm thể vì cô, ai cũng so .
Nghĩ đến Dương Khâm, tâm trạng tồi tệ vì rơi xuống nước của Ôn Cừ Hoa cũng tan biến sạch sẽ.
Giang Kỳ Đình nhốt ngoài cửa một lúc, giơ tay sờ mũi bất đắc dĩ.
Anh phân phó : “Chăm sóc phòng khách quý cho .”
Giang Kỳ Đình , bao lâu khách tới thăm. Nhìn đôi vợ chồng trung niên dẫn theo bé trai bảy tám tuổi, Ôn Cừ Hoa hiểu rõ.
Cũng lúc Dương Khâm quần áo xong trở về, Ôn Cừ Hoa gọi một tiếng: “Dương Khâm.”
Dương Khâm thấy cô ngoài cửa, ngay đó thấy gia đình ba .
Không rõ cảm giác gì, Ôn Cừ Hoa chỉ cảm thấy thở của Dương Khâm trầm xuống trong nháy mắt.
Hắn dường như thấy gia đình ba đó, mặt vô biểu tình tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-151.html.]
“Dương Khâm, khéo quá, ngờ cứu con trai là . Cảm ơn quá, chúng mới bất chấp thời gian qua đây thăm và tiểu thư Ôn một chút.”
Dương Khâm cảm xúc khuôn mặt cảm kích của Tông Văn Việt. Hắn thế mà cứu con trai của Tông Văn Việt.
Nếu chuyện Ôn Cừ Hoa rơi xuống nước, chắc chắn sẽ hứng thú mượn việc để tiếp xúc với Tông Văn Việt, nhưng hiện tại chẳng chút tâm trạng nào, thậm chí chán ghét khi thấy họ.
Dương Khâm thu sự lạnh lẽo trong mắt, nhạt giọng : “Không cần cảm ơn.”
Bởi vì hối hận. Hắn hối hận vì cứu đứa bé trai , mặc kệ nó sống c.h.ế.t, lẽ nên canh giữ chặt chẽ bên cạnh Ôn Cừ Hoa một tấc rời.
Ôn Cừ Hoa đương nhiên bệnh của tên đàn ông tồi tái phát, cô bước lên một bước kéo về phía , : “Tính cứ như , đừng để ý, đứa bé là .”
Tông Văn Việt chắc chắn sẽ để ý thái độ của Dương Khâm, ông cũng rõ ràng Dương Khâm vì cứu con trai mới để bạn gái một thuyền, bạn gái Dương Khâm rơi xuống nước, trong lòng ông cũng áy náy.
Mắt Tông phu nhân còn đỏ, xem lâu, bà chân thành : “ chúng gì cũng bù đắp t.a.i n.ạ.n của tiểu thư Ôn, nhưng chúng nhất định sẽ báo đáp ân tình .”
“Lão Tông, chúng .” Tông phu nhân kéo chồng, Tông Văn Việt gật đầu, tiếng cảm ơn thật mạnh, lúc mới cùng vợ con rời .
Chờ họ , Ôn Cừ Hoa mới kéo áo : “Dương Khâm, đừng như , em sắp sợ đấy.”
Mắt chợt lóe, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trầm giọng : “Đừng sợ .”
Ôn Cừ Hoa gật đầu: “Vậy thả lỏng chút ?”
Thấy im lặng , Ôn Cừ Hoa thở dài một , thẳng: “Anh thuê một phòng, tối nay chúng ngủ chung.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Mắt Dương Khâm đảo một cái, như hiểu ý cô.
Ôn Cừ Hoa ghé n.g.ự.c c.ắ.n mạnh một cái: “Tối nay em cho cảm nhận thật kỹ sự tồn tại của em!”
Nói một vạn "em " cũng vô dụng, cô mệt , định đổi một phương thức khác.