Đại Mỹ Nhân Đến Từ Cảng Thành [1988] - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-11-30 11:52:07
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thẩm Nghiên sang đối tượng xem mắt của , chẳng thấy khéo ăn khéo mặt cô như bao giờ.

 

Lên xe buýt, Ôn Cừ Hoa và Dương Khâm ở hàng ghế thứ hai từ lên, Thẩm Nghiên và Hàn Thành ở hàng ghế cuối cùng.

 

Hàng ghế cuối năm chỗ , đó thêm ba tới, cũng là kỹ sư đấu thầu từ nơi khác đến. Hàn Thành cũng nhiệt tình trò chuyện với họ.

 

Dương Khâm chỉ để ý đến Ôn Cừ Hoa. Sau khi lên xe, việc đầu tiên là mở cửa sổ cho thoáng khí, đó lấy bình giữ nhiệt chuẩn sẵn trong túi , phe phẩy quạt cho cô.

 

“Uống ? Trà hoa cúc kỷ t.ử đấy, hạ hỏa.”

 

Ôn Cừ Hoa gật đầu. Dương Khâm mở nắp bình giữ nhiệt, mật đút đến bên miệng cô. Ôn Cừ Hoa chẳng cần động tay, cúi đầu uống một ngụm, nhiệt độ vặn, hoa cúc còn mang theo chút vị ngọt.

 

“Có bỏ đường phèn ?”

 

“Ừ, một viên đường phèn nhỏ.”

 

Khá ngon, Ôn Cừ Hoa uống thêm hai ngụm.

 

Cô uống xong, Dương Khâm đậy nắp bình cất túi, tiếp đó dùng quạt quạt mát cho cô. Càng về trưa trời càng nóng.

 

Làn gió mát rượi thổi tới, Ôn Cừ Hoa lập tức giãn mày giãn mặt, hầu hạ vô cùng thoải mái.

 

Dương Khâm hai ba ngày gặp cô, lúc liền ghé sát nhỏ giọng hỏi: “Tối qua mấy giờ em ngủ?”

 

Ôn Cừ Hoa ngẫm nghĩ: “Chắc tầm hai ba giờ sáng,” xong bài tập gửi , cô để lời nhắn lầu cho Mạn Mạn, nhờ cô bé lúc thì gửi giúp.

 

Hai ba giờ sáng. Dương Khâm kỹ, quả nhiên thấy trong mắt cô chút tơ máu. Trước đây, trừ những lúc lôi kéo hôn hít càn thì cô đều ngủ sớm.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Dương Khâm đau lòng : “Đường mất hai tiếng, em dựa ngủ bù một lát .”

 

Ôn Cừ Hoa khẽ "ừ" một tiếng, tự nhiên dựa lòng . Tay vẫn ngừng phe phẩy quạt, gió mát đưa tới đúng lúc, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Đôi tình nhân nhỏ chuyện lớn, nhưng tình tứ. Dương Khâm đút nước quạt, năm ở hàng ghế vốn dĩ cao hơn một chút nên khó tránh khỏi thấy rõ mồn một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-141.html.]

 

Đừng Thẩm Nghiên, ngay cả bốn đàn ông trẻ tuổi cũng đến ngẩn .

 

Ở hội nghị đấu thầu đều gặp qua mặt mũi , Dương Khâm dáng cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, thích chuyện. Ai mà ngờ chẳng những cô bạn gái xinh như , mà thái độ đối với cô còn... sủng nịch đến thế.

 

Quả thực là sủng quá mức.

 

ngay đó họ nhớ lúc lên xe ngang qua hàng ghế đó, thấy gương mặt xinh kinh , cảm thấy chẳng gì kỳ lạ nữa.

 

Hàn Thành suy nghĩ một chút, đầu hỏi Thẩm Nghiên: “Trong túi kẹo, em ăn ?”

 

Thẩm Nghiên: “...” Trời nóng thế ai mà ăn kẹo dính dính nhớp nháp chứ. Hơn nữa so sánh thì đau thương, giờ phút Hàn Thành thật sự là một lời khó hết.

 

Anh bỏ mặc cô nửa ngày trời để giao tiếp với mấy gã kỹ sư , nhớ tới cô cũng chỉ vì thấy hành động của Dương Khâm.

 

vốn thấy vẻ ngọt ngào của Dương Khâm và Ôn Cừ Hoa mà trong lòng nghẹn c.h.ế.t, giờ Hàn Thành càng thấy chướng mắt.

 

ăn, ngủ một lát, đến nơi thì gọi .” Cô bực bội đầu dựa cửa sổ xe, kết quả đợi mãi cũng thấy Hàn Thành câu "dựa mà ngủ cho thoải mái".

 

Hàn Thành sang bắt chuyện với ba gã kỹ sư . Anh đối với công việc còn nhiệt tình hơn đối với cô nhiều!

 

Trong lòng Thẩm Nghiên tắc nghẹn chịu nổi, sớm Ôn Cừ Hoa cũng thì cô tới.

 

Ôn Cừ Hoa màn kịch nhỏ diễn lưng, chờ cô mơ màng tỉnh thì xe dừng ở trạm.

 

dậy từ trong lòng , hỏi: “Sao gọi em dậy?” Người khác đều xuống xe cả .

 

Dương Khâm nhanh chậm : “Không vội, xuống xe bây giờ cũng nắng, em tỉnh ngủ hẳn hãy chơi.”

 

“Vậy chúng tụt phía ?” Cô chớp chớp mắt.

 

Dương Khâm bỗng nhiên khẽ: “Vừa phiền.”

 

 

Loading...