Tiếp theo là việc qua đêm, chuẩn t.h.u.ố.c chống muỗi các loại. Hắn còn nhớ mấy tháng ở bệnh viện thấy Ôn Cừ Hoa muỗi đốt đầy mặt, bộ dạng lo lắng sợ hãi .
Còn gì nữa nhỉ? Đi du lịch cùng , phòng sẽ sắp xếp thế nào? Hắn kìm mà suy nghĩ nhiều.
Mấy ngày gặp cô, Dương Khâm nhớ đến mức tối mơ là hình bóng cô. Trong mơ cô vẫn ngang ngược như , chơi mệt thì cho tiếp tục, rõ ràng là cô quyến rũ .
Nửa đêm tỉnh , Dương Khâm đau đầu quần, dậy giặt.
Vừa giặt, nhớ thương chuyến du lịch đầu tiên đúng nghĩa với cô ngày mai.
Bất ngờ, tiếng vải mỏng manh trong tay vang lên một tiếng "xoẹt". Mặt đen sì, chiếc quần lót vò nát.
Hôm .
Ôn Cừ Hoa tỉnh thì Dương Khâm chờ sẵn ở lầu. Vì du lịch nên cô ăn mặc thoải mái: áo sơ mi, quần jean, đeo kính râm to bản, mái tóc xoăn buộc cao thành đuôi ngựa.
Dương Khâm thấy cô xuống lầu thì ngẩn một chút, chợt thấy giọng nũng nịu của cô vang lên: “Ngẩn đó gì? Khó coi lắm ?”
Không khó coi, mà là quá . Hắn bỗng nhớ cái ngày mưa to gió lớn , cô cũng mặc chiếc quần jean ướt đẫm, trong căn phòng trọ đơn sơ của , từng chút từng chút cởi bỏ quần áo cho cô.
Hắn rõ bên trong lớp quần jean bao bọc đôi chân thon dài trắng muốt thế nào. Cổ họng Dương Khâm ngứa, giọng trầm xuống: “Đẹp lắm.”
Chỉ là chút để khác thấy.
Bình thường cô trang điểm và ăn mặc đủ loại váy vóc, ngây thơ quyến rũ. Hôm nay đột nhiên ăn mặc năng động, sảng khoái thế mới cảm giác thật tuổi cô còn nhỏ, đang là độ tuổi thanh xuân phơi phới.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
còn ... Hắn cúi đầu thoáng qua bộ quần áo màu sắc trầm tối của , tránh khỏi cảm thấy bản lớn tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-140.html.]
Ôn Cừ Hoa tới, tự nhiên khoác tay . Dưới tay áo ngắn là bắp tay rắn chắc của đàn ông, cô chạm liền cảm nhận thở cường thế của . Ôn Cừ Hoa lắc lắc tay , thuận thế nhét túi xách của tay , giục: “Đi thôi.”
Tranh thủ lúc còn sớm, mặt trời quá gay gắt.
Lúc Dương Khâm mới hồn, "ừ" một tiếng, đưa cô tập hợp. Chủ đầu tư điều động vài chiếc xe buýt đến.
Khi đến nơi, những phụ trách của các đơn vị xây dựng ở Lang Thành cùng các kỹ sư đấu thầu đều đến đông đủ. Có quen thấy họ liền nhiệt tình vẫy tay gọi Dương Khâm: “Dương Khâm, ở đây .”
Ôn Cừ Hoa ngước mắt lên, liền thấy Thẩm Nghiên cùng đối tượng xem mắt của cô .
Dương Khâm cụp mắt cô , thấy mặt cô vẻ gì là , mới dắt cô bước tới.
Hàn Thành chuyện Thẩm Nghiên từng xem mắt với Dương Khâm, cúi đầu với Thẩm Nghiên một câu: “Đều là bạn cũ cả, cùng .”
Thẩm Nghiên gật đầu khô khốc. Cô chỉ là du lịch, chứ Dương Khâm và Ôn Cừ Hoa cũng tới, cho nên đột ngột gặp mặt, cô kịp phản ứng.
Chờ Ôn Cừ Hoa đến gần, Thẩm Nghiên thấy cách ăn mặc khác hẳn ngày thường của cô. Không thể phủ nhận, dù là phong cách nào thì đại mỹ nhân họ Ôn đều cân . Cô xuất hiện ở đây, ít đều âm thầm liếc .
Tâm trạng Thẩm Nghiên phức tạp. Cô tự nhận cũng nhan sắc, nhưng Ôn Cừ Hoa xuất hiện, cái “ nhan sắc” của cô liền trở nên bình thường.
Giữa " nhan sắc" và "đại mỹ nhân" vẫn là một cách lớn. Cô liếc Dương Khâm đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Cừ Hoa, trong lòng ít nhiều chút hụt hẫng.
Dáng vẻ của Dương Khâm, thật giống như đang quang minh chính đại cho : Đây là đối tượng của .
Thẩm Nghiên gặp Dương Khâm từ hai ba năm , dáng vẻ lạnh lùng xa cách của vẫn còn rõ mồn một mắt. Ai mà ngờ ngày yêu đương nông nỗi .
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ miên man, Dương Khâm và Hàn Thành bắt chuyện. Hàn Thành thiện : “Chúng khéo quen , cùng một xe . Đợi lát nữa đến nông trang Lễ Sơn, hướng dẫn viên cho , Lễ Sơn nhiều .”