“Dương Khâm...” Giọng cô ủy khuất, nắm lấy tay dùng sức, “Anh đừng bắt nạt em, em khó chịu lắm.”
Bỏ qua dung nhan diễm lệ hết mực , những lúc cô đơn thuần đến lạ, mà sự ngây thơ càng khơi dậy d.ụ.c vọng của đàn ông.
Ánh mắt trầm xuống, những ý niệm đặc biệt thực hiện, cùng cô triền miên đến c.h.ế.t, cùng cô hòa một. khóe mắt cô đọng một giọt nước mắt, cứ thế , bộ dạng như bắt nạt t.h.ả.m thương.
Không thể phủ nhận, khoảnh khắc , lòng mềm nhũn như bột, thể mặc cô nhào nặn.
Dương Khâm thở dài, bế ngang cô lên phòng tắm.
Hắn đặt cô lên bệ, lấy khăn thấm nước, lau lớp mồ hôi mỏng mặt, cổ cô.
Nhất cử nhất động đều nghiêm túc, như nâng niu trân bảo, loại bỏ hết những ý niệm táo bạo .
Hắn hầu hạ cô thật sự thuận tay, bỏ qua cảm giác run rẩy do vết chai dày đầu ngón tay mang , thì từng lỗ chân lông cô đều sung sướng.
Cô rõ ràng nhẫn nhịn đến gân xanh nổi lên, nhưng vẫn cố gắng lấy lòng cô, hy vọng cô thích chuyện . Sự dịu dàng tinh tế giấu trong xương cốt, , cô cũng thể cảm nhận .
Cô với đôi mắt ướt át.
“Sao thế?”
Ôn Cừ Hoa ngẩng đầu ghé gần, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu .
“Cảm thấy thật .”
Hắn suýt nữa chịu nổi lời âu yếm bất ngờ của cô, còn cả nụ hôn chủ động dâng lên, m.á.u kiểm soát dồn về một chỗ.
Cô hôn lên môi , là kiểu hôn thuần khiết.
Ánh mắt Dương Khâm từng tấc từng tấc trở nên thâm trầm, chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, bỗng nhiên khẽ: “Cảm thấy , thì cứ ở bên mãi ?”
Hắn nỗ lực kiếm tiền kết hôn, cưới cô về nhà.
Lời Ôn Cừ Hoa đáp, cô vô tâm vô phổi thả thính xong liền chạy, thoải mái dựa , mắt nửa khép, rõ ràng cơn buồn ngủ ập đến, khuôn mặt nhỏ vẫn còn vương sắc hồng diễm lệ cơn xuân tình và sự thỏa mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-134.html.]
Dương Khâm hết cách với cô, cảm thấy cô đúng là sinh để khắc chế . Hắn cô trêu chọc đến nửa vời, còn cô thì , ngủ là ngủ.
Hắn còn cách nào, bất động một lúc lâu cho bình tĩnh mới bế cô trở về phòng ngủ.
Đặt cô lên giường xong, gương mặt khi ngủ của cô, nhịn lấy hai ngàn đồng Lưu Quân trả, nhét xuống gối cô.
Tuy cô thiếu tiền, nhưng tiêu tiền cho phụ nữ của , đó là lẽ đương nhiên.
Dương Khâm cúi đầu hôn nhẹ lên má cô. Hắn phát hiện nụ hôn mang theo d.ụ.c vọng mang sự sung sướng và thỏa mãn về linh hồn.
Ôn Cừ Hoa cũng bế về từ khi nào, chỉ khi tỉnh dậy thì trời sáng rõ.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tỉnh táo một chút, cô định dậy thì thấy gối cộm lên, lôi xem thì thấy một xấp tiền mặt.
Ôn Cừ Hoa nhướng mày, lười biếng đếm thử, thế mà tận hai ngàn đồng.
Hắn ý gì đây? Mới đó bắt đầu phát tiền tiêu vặt cho cô ?
Ôn Cừ Hoa cầm tiền tùy tiện nhét ngăn kéo, xỏ dép lê phòng khách thì thấy để tờ giấy nhắn.
Bảo bảo, trong nồi canh sườn nấu sẵn, nhớ ăn nhé.
Cô bếp, mở vung nồi, mùi thơm nức mũi. Khóe môi Ôn Cừ Hoa cong lên, thích sự chăm sóc tỉ mỉ của .
Lúc rửa mặt, cô thấy vẻ xuân tình của trong gương thì sững sờ, chợt nhớ tới những mật tối qua.
Má cô hồng nhuận, nhiều dấu vết do để . Người tối qua hôn ngừng nghỉ, nhưng hình như cô cũng... thoải mái chịu , giống như mở cánh cửa thế giới mới .
Ôn Cừ Hoa uống một bát canh xong, phòng tắm gương che che đậy đậy mãi những dấu vết cổ mới ngoài.
Cô thẳng đến cửa hàng bách hóa. Thẩm Nghiên cũng đang ở đó, hai chạm mặt , vẫn là Thẩm Nghiên tự nhiên dời ánh mắt . Ôn Cừ Hoa quá để ý, thẳng về phía khu đồ nam.
Cô chọn âu phục cho Dương Khâm. Buổi đấu thầu Trung tâm Thương mại Tân diễn trong hai ngày , tục ngữ câu " vì lụa", tủ quần áo của Dương Khâm cô xem qua, chỉ một bộ sơ mi quần tây cũ.