Ôn Cừ Hoa suy nghĩ một chút: “Được .”
Hẹn ngày mai gặp , Dương Khâm cuối cùng cũng chịu buông tay. Hắn tận mắt bước chân nhẹ nhàng của cô trở về tiệm chè, chẳng chút nào là luyến tiếc cả.
Lúc , cháu trai của thím Lục tới, thuận miệng hỏi một câu: “Anh Dương, với cô chủ Ôn thế là thành đôi hả?”
Dương Khâm liếc đang tò mò, hờ hững ừ một tiếng, nhưng khóe môi kìm mà nhếch lên.
“Thành đôi .”
Cháu trai thím Lục vội vàng chúc mừng, Dương Khâm mãn nguyện khởi động xe đầu.
Cậu đem tin tức kể cho thím Lục. Thím Lục chuyện thì Mạn Mạn cũng . Vốn dĩ chuyện trong dự đoán, giờ ván đóng thuyền, thím Lục cố ý chạy sang quầy tạp hóa mua nước tương, nhân tiện chọc tức thím Trương một chút.
Ai bảo dạo thím Trương cứ âm dương quái khí. Hôm qua Dương Khâm xảy chuyện, thím Trương đó còn Ôn Cừ Hoa giống như mấy hồng nhan họa thủy thời xưa, nếu thì Dương Khâm gặp nạn ở khu chứ?
Thím Lục xong liền trợn trắng mắt, chướng mắt cái tật ghen ăn tức ở của thím Trương.
Chuyện Ôn Cừ Hoa và Dương Khâm quen lan truyền nhanh chóng. Tối hôm đó, những đến tiệm mua đồ đều nhịn mà với Ôn Cừ Hoa: “Chúc mừng nhé.”
Ôn Cừ Hoa buồn bực, chỉ là yêu đương thôi mà, đính hôn kết hôn , gì mà chúc mừng. cô quên mất rằng ở cái huyện nhỏ thời buổi , yêu đương với đính hôn kết hôn cũng chẳng khác là mấy, thường thì yêu bao lâu là sẽ cưới.
Ôn Cừ Hoa trở về tiệm liền lên lầu. Cô cuốn lịch năm mà mua , tìm cây bút đỏ, khoanh tròn hai ngày quan trọng đó.
Một là ngày 10 tháng 2, ngày bà nội Dương Khâm xảy chuyện.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Một là ngày 23 tháng 8, ngày cô gặp nạn.
Nhìn hai ngày , mày cô dần nhíu chặt. Sau cơn ác mộng đêm qua, khi tỉnh cô vẫn nhớ rõ năm đó rốt cuộc xảy chuyện gì, nhưng mà...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-126.html.]
Ôn Cừ Hoa nhắm mắt, tay buông thõng bên . tiếng bước chân trong cơn ác mộng , cô cảm nhận rõ ràng rằng cái đêm cô gặp nạn, hai .
Thế mà là hai .
Kiếp khi xảy chuyện, cô đưa đến bệnh viện, cảnh sát đến lấy lời khai nhưng cô thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Bởi vì cô chẳng nhớ nổi gì cả, chỉ theo bản năng trốn tránh, sợ hãi tất cả những khác giới xuất hiện bên cạnh, thể tiếp tục cuộc sống bình thường nên mới gia đình đưa viện điều dưỡng.
Sau , chuyện liên quan đến vụ án cha đều cho cô , cũng cấm tin tức liên quan đến vụ án xuất hiện quanh cô. Thế nên cô mù mịt về nhiều chi tiết của ngày 23 tháng 8, nhưng hiện tại... Cô chằm chằm ngày 23 tháng 8 lịch.
Nếu hai kẻ thủ ác, cô để trốn thoát kiếp nạn ngày hôm đó?
Không thể ngoài một , nhất là khỏi cửa. liệu phụ nữ khác sẽ trở thành nạn nhân của ngày hôm đó ?
Cô cụp mắt suy tư, tâm trạng phức tạp.
Dương Khâm đưa cô về nhà xong cũng về chỗ ở ngay. Hắn mua ít trái cây, đến nhà công nhân gặp nạn ở công trường lúc .
Tin tức Lưu Quân tù chắc chắn sẽ truyền ngoài. Khi đến nơi, phát hiện nhà nạn nhân một đôi vợ chồng già tám mươi tuổi, còn một phụ nữ trung niên dẫn theo ba đứa trẻ, cả nhà sáu miệng ăn chen chúc trong hai gian phòng chật hẹp.
Có thể thấy gia cảnh chẳng khá giả gì, trong nhà còn mất lao động chính duy nhất.
Nhìn khuôn mặt sầu khổ của phụ nữ trung niên là thể thấy khi chồng c.h.ế.t, cuộc sống khổ cực thế nào. Dương Khâm trong lòng chút do dự, một nhà già yếu bệnh tật trẻ nhỏ thế , đòi nợ liệu đòi ?
dù cũng đến , vẫn quyết định tìm hiểu tình hình.
Khoảng nửa giờ , Dương Khâm càng thêm trầm mặc. Người phụ nữ trung niên đối diện nâng tay áo lau nước mắt.
“Bọn họ chỉ cho nhà 500 đồng tiền bịt miệng, cảnh cáo chúng loạn, nếu loạn thì 500 đồng cũng . Chồng c.h.ế.t chỉ đổi lấy 500 đồng, tiền đó đủ gì chứ? Cha hơn tám mươi tuổi cần hầu hạ ăn uống.”