Cô nháy mắt ngừng giãy giụa, ngẩn ngơ .
Dương Khâm thấy cô nguyện ý chuyện, tiếp tục: "Là vì ác mộng mới xem bác sĩ tâm lý ? Hay là hồi nhỏ em từng gặp sự cố gì?"
Vừa nãy kinh ngạc vì gì khác, là theo bản năng nghĩ đến việc cô từng chịu tổn thương gì , khả năng đau lòng tột đỉnh.
Ôn Cừ Hoa gật đầu lắc đầu. Xác thực là vì cơn ác mộng ngập tràn sương m.á.u , nhưng hồi nhỏ, là kiếp .
Cô thể những điều , sự cổ vũ trong ánh mắt mà cố gắng kể: "Em luôn lặp một cơn ác mộng, tỉnh cũng nhớ rõ xảy chuyện gì, nhưng mỗi đều cảm thấy như đang trải qua sự tuyệt vọng cận kề cái c.h.ế.t."
Cô nhíu mày cưỡng bách chính hồi tưởng chi tiết cơn ác mộng , chỉ cảm thấy đau, đau như xé rách tâm can.
Anh vội vàng nắm lấy tay cô: "Nghĩ thì đừng nghĩ nữa, , đừng sợ."
Đem một nữa ôm chặt, Dương Khâm mềm nhẹ trấn an: "Bảo bối lợi hại . Động vật vì ứng kích đều thể c.h.ế.t, càng đừng con . Em mỗi gặp ác mộng đều trải qua một phản ứng ứng kích, trong lòng sợ hãi là bình thường. Đây gọi là bệnh, mà là em kiên cường."
Giọng ôn nhu của tính trấn an, thậm chí còn lý.
Cô chớp chớp mắt . Dương Khâm yêu thương hôn lên trán cô: "Anh ôm em ngủ nhé?"
Ôn Cừ Hoa giờ phút cũng rời vòng tay ấm áp , ít nhất cần giống như những gặp ác mộng , tỉnh chìm trong cảm giác hít thở thông bao lâu mới hoãn .
Chờ cô ngủ , trong mắt Dương Khâm xẹt qua một tia trầm trọng. Cho nên cô tận mắt thấy thương, mới phản ứng lớn như , là bản năng cơ thể sinh ứng kích.
hẳn là chỉ là ác mộng, cô ... trong quá khứ từng chịu tổn thương gì đó, nhưng vì cơ chế tự bảo vệ của cơ thể mà quên mất?
Chờ Ôn Cừ Hoa tỉnh thì thấy Dương Khâm . Cô dụi mắt dậy, vết kim mu bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-my-nhan-den-tu-cang-thanh-1988/chuong-121.html.]
Cô chút ngơ ngác, theo bản năng lên tìm Dương Khâm.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tại phòng khám, bác sĩ Trần đang trả lời vấn đề của Dương Khâm: "Xác thực khả năng , gặp chấn thương lớn, mỗi bệnh nhân phản ứng ứng kích khác . Ác mộng tái hiện là biểu hiện chủ yếu của triệu chứng xâm nhập, tim đập nhanh, đổ mồ hôi, sốt cao."
"Cũng tính né tránh liên tục, ví dụ bệnh nhân hồi tưởng, dẫn đến quên lãng chọn lọc. mặc kệ là loại nào đều khả năng dẫn phát các bệnh tâm lý nghiêm trọng. Bệnh nhân tinh thần chịu nổi vô cùng khả năng vì trầm cảm mà lên con đường cực đoan."
Mỗi câu bác sĩ Trần đều sắc mặt Dương Khâm trầm xuống.
Ôn Cừ Hoa bất luận vấn đề tâm lý nào. Trước ngày hôm qua, cô thậm chí yêu đời, , thấy một chút trầm cảm nào cô.
Dương Khâm thuyết minh tình huống của cô. Bác sĩ Trần suy nghĩ một chút : "Tâm bệnh mỗi mỗi khác, cởi bỏ nút thắt là . Theo như , bạn gái nhỏ của lẽ nghiêm trọng lắm, cô thể tích cực đối mặt với cuộc sống là , cũng cần quá lo lắng."
Mặc dù bác sĩ Trần , Dương Khâm vẫn thể yên tâm: "Chú Trần, phiền chú tìm giúp cháu mấy cuốn sách về vấn đề tâm lý với ạ."
Bác sĩ Trần , khỏi : "Được, thật nghĩ tới tiểu t.ử cũng ngày ."
Ông xem như Dương Khâm lớn lên, thực sự nghĩ tới lạnh nhạt nhạt nhẽo cũng sẽ đem một khác đặt trong lòng như .
Cũng , tổng so với lẻ loi một thì hơn.
Dương Khâm rời phòng khám, liền thấy Ôn Cừ Hoa yên lặng ở bên ngoài.
Anh vội vàng tới hỏi: "Tỉnh ? Ra đây tìm ?"
Ôn Cừ Hoa gật đầu. Cô đoán Dương Khâm ở phòng bác sĩ Trần gì, nhưng cô mím môi, đề cập chuyện .