Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 716: Ngẫu nhiên gặp gỡ ở thế giới khác

Cập nhật lúc: 2025-07-03 06:13:13
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tú Tú tưởng rằng mình sẽ không thể ngủ được, nhưng thực tế là cô không chỉ chìm vào giấc ngủ nhanh chóng mà còn ngủ rất ngon.

Khi mở mắt, trời đã tối đen, Ôn Nhược vẫn nằm bên cạnh cô, giữ nguyên tư thế như lúc trước.

Khương Tú Tú chăm chú nhìn người trước mặt.

Có lẽ vì là yêu tộc, Ôn Nhược trông chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Dù trẻ trung, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng toát lên vẻ trầm tĩnh và sáng suốt không phù hợp với lứa tuổi này.

Giống như cảm giác cô từng có khi nhìn thấy khuôn mặt của Hồ Lệ Chi.

Khương Tú Tú đang suy nghĩ, bỗng nhiên, tiếng hét thất thanh của hệ thống vang lên trong đầu:

[Khương Tú Tú!!]

Khương Tú Tú giật mình, theo phản xạ liền có động tác.

Cùng lúc đó, Ôn Nhược đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng bất ngờ mở mắt, ánh mắt sắc lạnh tràn đầy cảnh giác.

Ánh mắt sắc bén đó chỉ thoáng qua, khi nhận ra người bên cạnh là cô, nó nhanh chóng dịu đi, trở lại vẻ bình thường, hỏi:

"Em tỉnh rồi? Đói không?"

Khương Tú Tú lắc đầu, chỉ ra ngoài phòng:

"Em nghe thấy con rùa của em đang gọi."

Ôn Nhược chớp mắt.

Rùa gọi?

Rùa gọi như thế nào?

Sao cô không nghe thấy?

Nhưng rồi cả hai nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vừa mở cửa phòng, Khương Tú Tú thấy Hồ Mỹ Lệ - con hồ ly Ôn Nhược nuôi - đang ngồi kiêu hãnh trên sàn.

Nó ngẩng đầu nhìn hai người, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, chân trước đè lên một con rùa đang giãy giụa nhưng không thể nhúc nhích.

[Khương Tú Tú! Mau đuổi con hồ ly xấu xa này đi!!]

[Ta là Hệ thống Thiên Đạo, mà một hai kẻ đều coi ta như đồ chơi! Đồ hồ ly xấu xa! Ngươi hết đời rồi! Ngươi dám đắc tội với ta, ngươi hết đời rồi!]

Con rùa hệ thống gào thét, Khương Tú Tú đau đầu vì tiếng ồn, đành cúi xuống giải cứu nó khỏi móng vuốt của Hồ Mỹ Lệ.

Hồ Mỹ Lệ không hiểu, nhưng thấy người này có khí tức gần giống chủ nhân, nó nhường đồ chơi mới cho cô.

Hồ Mỹ Lệ quay đi, bước đi nhẹ nhàng.

Ôn Nhược nhìn chằm chằm vào con rùa trong tay Khương Tú Tú:

"Con rùa này... là yêu?"

Cô không nghĩ Khương Tú Tú sẽ mang theo một con rùa bình thường làm thú cưng, mà là thứ cô mang đến thế giới khác này, chắc chắn không đơn giản.

Theo cô biết, yêu tiểu yếu đi qua dòng chảy hỗn loạn của thế giới khác đều bị hạn chế yêu lực và trở về nguyên hình.

Cô nghĩ đây chắc là yêu rùa.

Trùng hợp thay, cô cũng quen một con rùa.

Nhưng con rùa cô biết không phải yêu, mà là thần thú.

"Nó không phải yêu, nhưng cũng không phải rùa bình thường."

Khương Tú Tú giải thích sơ qua về nguồn gốc của con rùa hệ thống. Nghe nói trong con rùa này phong ấn một hệ thống thiên đạo, Ôn Nhược nhíu mày:

"Hệ thống? Chẳng phải là tà linh cải trang sao?"

Khương Tú Tú nói:

"Nó tự xưng là hệ thống, thì cứ coi nó là vậy."

"Thế giới khác không có linh khí, lâu rồi ta chưa thấy tà linh nào, mà lại chọn rùa làm vật chủ, tà linh bây giờ cũng có ý tưởng phết."

"Ừ, em cũng nghĩ vậy."

Hai người nói qua nói lại, hệ thống nghe mà muốn nổ tung.

**[Khương Tú Tú! Ta nghe thấy hết! Các ngươi đang vu khống ta!

Vật chủ này là ta chọn sao?! Rõ ràng là ngươi lợi dụng lúc ta yếu bắt ta hợp nhất với con rùa này!]**

Khương Tú Tú phớt lờ nó.

Hai người thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài ăn tối.

Vì tay nghề của Ôn Nhược có hạn, để kỷ niệm bữa cơm đầu tiên sau khi nhận ra nhau, Ôn Nhược quyết định dẫn Tú Tú đi ăn ngon.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-716-ngau-nhien-gap-go-o-the-gioi-khac.html.]

Nhưng trước đó, Ôn Nhược đưa Khương Tú Tú đến trung tâm thương mại, mua cho cô một chiếc điện thoại mới.

"Điện thoại cũ của em chắc không dùng được, dùng cái mới đi."

Khương Tú Tú nhận lấy, hai người đến một nhà hàng cao cấp gần đó.

Trong lúc Ôn Nhược gọi món, Khương Tú Tú lướt nhanh trên điện thoại mới, quả nhiên thấy toàn tin tức về thế giới này.

Liếc qua vài bài báo liên quan đến gia tộc Khương, giống như Lê Thanh Tư đã nói.

Nhưng cũng có chút khác biệt.

Đang định tìm hiểu thêm, Ôn Nhược lên tiếng:

"Nếu em nói người đi cùng là Hồ Lệ Chi, có thể thử tìm kiếm trên mạng thông tin về các bệnh viện thú y gần đó hoặc động vật đi lạc."

Khương Tú Tú ngẩng đầu nhìn cô: ???

Ôn Nhược bình thản nói:

"Với yêu lực bán yêu của cô ta, chắc vừa đến đã biến về nguyên hình hồ ly. Một con hồ ly chạy rông ngoài đường thì tìm cũng không khó."

Khương Tú Tú hiểu ra, không nghi ngờ lời Ôn Nhược, đang định hỏi thêm thì bỗng một người đi ngang qua, giày cao gót của cô ta bị trượt.

Cô gái đột nhiên ngã về phía bàn của Khương Tú Tú, không may làm chiếc điện thoại trên bàn văng ra xa.

"Xin lỗi."

Giọng nói quen thuộc vang lên, Khương Tú Tú giật mình.

Nhìn cô gái cúi xuống nhặt điện thoại cho mình, Khương Tú Tú chợt thấy một cảm giác quen thuộc nhưng xa lạ.

Dù khuôn mặt không đẹp như phiên bản ở thế giới cũ, thậm chí hơi tầm thường, nhưng người trước mặt rõ ràng là—

"Lộ Tuyết Hy?"

"Bạn biết tôi?"

Lộ Tuyết Hy ngạc nhiên khi nghe tên mình, cô gái này rõ ràng cô chưa từng gặp.

Liếc nhìn màn hình điện thoại vừa nhặt lên, cô không nhịn được nhíu mày, nhìn Khương Tú Tú với ánh mắt cảnh giác:

"Bạn là ai? Tại sao lại tìm kiếm thông tin về gia tộc Khương?"

Trang điện thoại của Khương Tú Tú vẫn đang hiện kết quả tìm kiếm về gia tộc Khương, nhưng vì ở thế giới này cô không liên quan gì đến họ Khương, cũng không muốn vướng vào Lộ Tuyết Hy ở đây, nên chỉ nói:

"Hiểu lầm thôi."

Nói rồi, cô giơ tay định lấy lại điện thoại.

Không ngờ Lộ Tuyết Hy không có ý định trả lại, rút tay về, tránh khỏi động tác của Khương Tú Tú, vẻ mặt không còn dịu dàng như trước mà đầy hằn học:

"Không nói rõ, tôi không trả lại đâu. Biết đâu bạn có âm mưu gì."

Khương Tú Tú nhận ra mình vẫn không ưa Lộ Tuyết Hy.

Dù là phiên bản ở thế giới cũ hay thế giới này.

Ôn Nhược lúc này cũng nhận ra Lộ Tuyết Hy, không nói nhiều, chỉ đơn giản nâng giọng:

"Cô gái kia! Cô đang công khai cướp giật à?!"

Lộ Tuyết Hy bị giọng nói đột ngột này làm cho bối rối, nhìn xung quanh thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người đổ dồn về phía mình.

Lộ Tuyết Hy tức giận:

"Bạn nói gì vậy, tôi..."

Phiêu Vũ Miên Miên

Ôn Nhược không thèm nghe, tiếp tục nói lớn:

"Dù vỏ điện thoại của em tôi có đẹp, cô cũng không thể công khai cướp như vậy! Đây là phong cách tiểu thư nào mà ngang ngược vậy? Giáo dục đâu?!"

Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn vào Lộ Tuyết Hy, như muốn xem đây là tiểu thư nhà nào.

Lộ Tuyết Hy vừa xấu hổ vừa tức giận, đang định giải thích thì bỗng ánh mắt cô dừng lại ở một người vừa bước vào cửa, lập tức sáng lên, vẻ mặt đầy tủi thân, gọi khẽ:

"Anh Khương Trừng!"

Nghe thấy hai chữ "Khương Trừng", Khương Tú Tú và Ôn Nhược không khỏi nhìn nhau.

Quay đầu lại, người đàn ông đang bước tới không ai khác chính là Khương Trừng - nhà tam phòng gia tộc Khương.

Ôn Nhược không có ấn tượng gì nhiều với "cháu trai" này, nhưng Khương Tú Tú lại thấy đau đầu.

Chỉ là đi ăn tối thôi mà cũng gặp phải "cặp đôi" ở thế giới khác này.

Đây là cái nhân duyên gì vậy?

Loading...