Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 658: Khiếu nại từ địa phủ

Cập nhật lúc: 2025-07-01 03:47:12
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tú Tú trong lòng lóe lên một tia khác lạ, không nhịn được lại cẩn thận cảm ứng một chút.

Cuối cùng cũng xác nhận cảm ứng của mình không sai.

Dù ấn ký đã yếu đi rất nhiều, nhưng khí tức trên đó...

Phiêu Vũ Miên Miên

Là Dị Triển.

Khương Tú Tú nhíu mày.

Dị Triển biết sử dụng huyền thuật che giấu khí tức hồn phách, cô không ngạc nhiên. Dù chưa từng thấy hắn ra tay, nhưng với việc hắn kinh qua đủ loại pháp khí và linh vật đặc biệt của huyền môn, năng lực của hắn tuyệt đối không yếu.

Điều cô tò mò là, tại sao Dị Triển lại xuất hiện trong mỗi kiếp luân hồi của Phó Mặc Thu với vai trò "quý nhân" của cô?

Nếu nói một lần là ngẫu nhiên, thì chín lần liên tiếp... chỉ có thể là cố ý.

Phật nói, kiếp trước phải quay đầu năm trăm lần mới đổi được kiếp này chạm vai một lần.

Khương Tú Tú dù không biết con số này có chính xác hay không, nhưng nó cũng có lý lẽ riêng.

Trừ khi hai người có nhân quả vướng víu sâu nặng, mới có thể gặp lại nhau sau khi chuyển thế.

Nhưng ngay cả "thất thế oán hận" cũng chỉ có bảy kiếp.

Chín kiếp gặp gỡ, gần như là không thể.

Huống chi giữa chừng, Phó Mặc Thu từng lỡ mất trăm năm.

So với ngẫu nhiên, Khương Tú Tú tin rằng Dị Triển sau mỗi lần chuyển thế đều cố ý tìm đến Phó Mặc Thu và chỉ dẫn cho cô.

Mà điều này, rõ ràng không phải người bình thường có thể làm được.

Khương Tú Tú không phải người thích làm khó bản thân, đã phát hiện vấn đề thì thẳng thắn gọi điện thoại hỏi luôn.

Dị Triển bên kia vẫn nhanh chóng bắt máy, giọng lười biếng:

"Một vạn điểm tích lũy của tôi đã chuẩn bị xong chưa?"

"Phần thưởng của anh tự đi tìm Âm Sơn Quỷ Vương mà lấy."

Khương Tú Tú dừng lại, nói:

"Dù sao anh và Cố Thành Vương cũng là bạn cũ."

Cô nói với ý gì đó, Dị Triển bên kia không ngạc nhiên, ngược lại còn khẽ cười:

"Phát hiện thế nào? Cô tra khảo hồn hắn rồi?"

Giọng hắn thoải mái, không chút bối rối khi bị phát hiện.

Khương Tú Tú cũng quen với phong cách này của hắn, chỉ nói:

"Tình cờ cảm ứng thấy thôi. Anh và Cố Kinh Mặc có quan hệ gì?"

"Không có quan hệ."

Dị Triển nói:

"Nhưng ngàn năm trước cô ấy rơi vào kết cục như vậy có một phần nhân quả của tôi, những kiếp sau chỉ là trả nợ thôi."

Cho đến kiếp này, cô ấy dựa vào nỗ lực của bản thân thay đổi vận mệnh, nên nhân quả giữa họ đã thanh toán.

Khương Tú Tú nghe lời hắn, ánh mắt lại trầm xuống:

"Vậy anh nhớ ký ức mỗi kiếp luân hồi của mình?"

"Ngạc nhiên lắm sao? Nhớ kiếp trước, thỉnh thoảng cũng có mà."

Khương Tú Tú: "..."

Thỉnh thoảng đúng là có chuyện này.

Nhưng không ai có thể nhớ chuyện mười kiếp trước.

Tình huống của Dị Triển, rõ ràng là một lỗi luân hồi.

Nếu hắn không phải là lỗi trong chương trình, thì hắn chính là... kỹ sư viết ra chương trình đó.

"Anh là ai?"

Khương Tú Tú thẳng thắn hỏi:

"Có thể trực tiếp lấy tài liệu quyền hạn của địa phủ, anh là người của địa phủ?"

Dị Triển bên kia im lặng một lúc, lâu sau mới lại cười:

"Chưa trả thù lao đã đòi đáp án, ít nhất cô nên dùng tấm lệnh bài Âm Sơn Quỷ Vương đó để đổi."

Khương Tú Tú: "..."

Lại nhòm ngó phần chênh lệch của cô.

"Thôi." Khương Tú Tú nói:

"Đáp án cho câu hỏi này tôi cũng không nhất định phải biết."

Giữa thỏa mãn tò mò nhất thời và một tấm lệnh bài Âm Sơn Quỷ Vương, Khương Tú Tú chọn cái sau.

Dị Triển khẽ hừ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-658-khieu-nai-tu-dia-phu.html.]

"Kiếm chênh lệch bằng tay tôi, ngon không?"

"Rất ngon."

Khương Tú Tú trả lời không chút ngượng ngùng, lại hỏi ngược:

"Cố ý nâng giá trả thù Âm Sơn Quỷ Vương, sướng không?"

Cô nói đến một vạn điểm Linh Sự.

Bình thường tìm hắn làm việc, Dị Triển chưa từng báo giá kinh khủng như vậy.

Biết hắn chính là "quý nhân" của Phó Mặc Thu, cô đoán trong một vạn điểm này, ít nhất chín nghìn điểm là để trả thù.

Quả nhiên, Dị Triển bên kia cũng không che giấu:

"Cũng tạm được."

Kết thúc cuộc gọi không có kết quả, Khương Tú Tú cũng không bận tâm nữa, quay người trở về biệt thự.

Xác nhận hồn phách Cố Kinh Mặc đã trở về và không có dị thường, cô mới dẫn theo con quỷ lớn suýt thua trận về nhà.

Bên kia, phòng đấu giá.

Dị Triển mặc áo dài màu xanh đen, mái tóc dài buộc lỏng, đang thong thả ngồi trên ghế sofa.

Đến khi cửa vang lên tiếng gõ, một người phụ nữ dáng cao mặc sườn xám bước vào, tư thái thanh nhã nhưng giọng lại cung kính:

"Giám đốc, địa phủ vừa gửi công văn cảnh cáo, nói Linh Sự xâm nhập hệ thống địa phủ, lấy đi một cuốn luân hồi lục, Linh Sự hỏi phải xử lý thế nào?"

"Mặc kệ."

Dị Triển không kiêng nể gì:

"Cứ để địa phủ nhảy dựng lên."

Người phụ nữ ánh mắt lóe lên vẻ bất lực:

"Hợp tác dẫn độ giữa Linh Sự và địa phủ mới bắt đầu không lâu, ngài như vậy, không sợ địa phủ đơn phương rút lại hợp tác sao?"

Dị Triển nghe vậy liếc nhìn cô ta, lâu sau mới chậm rãi nói hai chữ:

"Hắn dám."

Người phụ nữ: "..."

"Vâng, tôi sẽ trả lời bên đó là chương trình Linh Sự gặp sự cố ngẫu nhiên."

...

Khương Tú Tú sau đó ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày.

Trong lúc đó, dù có phóng viên tố cáo chuyện Khương Tú Tú và Cố Kinh Mặc tụ tập riêng, nhưng không gây ra sóng gió lớn.

Ngược lại, sau khi Cố Kinh Mặc vào đoàn phim, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thiếu niên mười hai tuổi, không chỉ chăm sóc chu đáo mà còn tự tay dẫn đi thăm quan trường quay, đối ngoại chỉ nói là em họ.

Nhưng sau đó lại có fan tiết lộ, cậu bé này từng xuất hiện trong nhóm fan hâm mộ, dự đoán là fan nhỏ của Cố Kinh Mặc.

Trên mạng lập tức có người suy đoán Cố Kinh Mặc biết em họ là fan của mình nên tự tay dẫn đi chơi, đủ lời khen ngợi anh trai dịu dàng kiên nhẫn và ghen tị với cậu bé này, đó đều là chuyện về sau.

Một bên khác.

Lâu Oánh Oánh sau khi thề độc sẽ không tiết lộ hình ảnh cô dâu của Cố Kinh Mặc, cuối cùng cũng giữ được tấm ảnh đó, đồng thời khóa kín tấm ảnh chụp lén lúc cởi áo bằng hai lớp mật khẩu trong album riêng tư.

Rời khỏi biệt thự của Cố Kinh Mặc đã là ngày thứ hai, Lâu Oánh Oánh cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó.

Nghĩ mãi mới nhớ ra.

"A, sinh hồn của Cố Minh Huyên..."

Vội vàng đến bệnh viện.

Sinh hồn của Cố Minh Huyên sau khi Lâu Oánh Oánh rời đi, tự mình vật lộn một hồi cũng trở về được thân thể, nhưng trải nghiệm cả đêm khiến cậu suy nhược.

Lúc Lâu Oánh Oánh đến, bố mẹ Cố Minh Huyên đang trong phòng bệnh giáo huấn cậu về việc lái xe an toàn.

Cố Minh Huyên đang nghe không vừa tai, định cãi lại thì chợt thấy Lâu Oánh Oánh ở cửa.

Lập tức toàn thân như bị bóp cổ, trợn mắt không nói nên lời.

"Chị... chị..."

Lâu Oánh Oánh nhướng mày, không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói:

"Ồ, tự sống lại rồi."

Bố mẹ Cố Minh Huyên rõ ràng nhận ra Lâu Oánh Oánh, thấy cô đến đều ngạc nhiên.

Biết con trai tâm trạng không tốt, sợ cậu nói lời khó nghe đắc tội cô gái huyền môn này, liền vội mời cô vào ngồi.

Nhưng trên giường bệnh, Cố Minh Huyên khi thấy cô lại gần, đột nhiên ngồi bật dậy, lưng dính chặt vào đầu giường.

Rồi nhìn Lâu Oánh Oánh, giọng run rẩy, cười như mếu:

"Chào... chào chị Lâu."

Bố mẹ Cố Minh Huyên: ???

Loading...