Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 625: Nếu người đó là em, anh không ngại

Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:20:48
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trử Bắc Hạc, anh có điều gì muốn nói với em không?"

Khương Tú Tú không hỏi anh có chuyện gì xảy ra nữa không.

Bởi trực giác mách bảo, dù có hỏi, anh cũng sẽ không nói.

Giống như lần trước vậy.

Cô xác định rằng Trử Bắc Hạc có bí mật mà cô không biết, nhưng anh không muốn nói, cô cũng không muốn hỏi dồn dập.

Còn việc dùng chân ngôn phù...

Đây chưa bao giờ là thủ đoạn dùng cho bạn bè.

Mỗi người đều có bí mật riêng không muốn hoặc không thể nói ra.

Điều cô quan tâm không phải là bí mật của anh.

Hay nói cách khác, cô từng tò mò về nó.

Nhưng bây giờ, cô quan tâm hơn đến việc anh có ổn không.

Trử Bắc Hạc nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, trong đồng tử kia phản chiếu hình bóng của chính mình, dường như hiểu được ý cô muốn hỏi,

Phiêu Vũ Miên Miên

"Em đã nhìn rõ hình dáng của anh rồi, phải không?"

Khương Tú Tú gật đầu.

Anh lại hỏi, "Đẹp trai không?"

Khương Tú Tú rõ ràng sững lại, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu theo sự thật.

Đẹp.

Trử Bắc Hạc khẽ mỉm cười.

Một lúc sau, anh hơi khép mắt lại,

"Về hào quang trên người anh, tạm thời anh không thể nói nhiều với em."

Dù từng nghĩ đến việc tiết lộ, nhưng sau sự kiện Thiên Đạo, anh phải thận trọng.

Một số chuyện, hiện tại cô chưa nên biết.

"Anh chỉ có thể nói với em rằng, anh sẽ không có chuyện gì, dù hào quang này có biến mất, anh vẫn là anh."

Trử Bắc Hạc nói rất nghiêm túc, nhưng lại khiến Khương Tú Tú nhíu mày, vừa mở miệng định nói gì, lại nghe anh chuyển giọng,

"Ngoài chuyện này, hôm nay anh đến đây, cũng có điều muốn nói với em."

Khương Tú Tú nhìn anh, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, trong đó ẩn chứa cảm xúc mà cô không thể phân biệt rõ, có chút nhạt nhòa, nhưng cũng có chút sâu lắng.

"Vào ngày sinh nhật em, em từng hỏi anh, nếu một ngày, anh phát hiện có người âm thầm gán ghép cho anh một vị hôn thê mà anh không hề hay biết, anh có ngại không... Lúc đó anh không trả lời."

Khương Tú Tú sững lại, dường như không ngờ anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Câu hỏi mà ngay cả cô cũng đã quên khuấy, bị anh đột ngột nhắc lại, khiến cô không khỏi căng thẳng.

Cảm giác như một chiếc boomerang ký ức lại chuẩn bị đập mạnh vào cô.

Trong lòng, cô nhanh chóng tính toán, nếu anh lại nhắc đến chuyện dấu ấn gỗ đào, lần này cô nên dùng lý do gì để đối phó.

Hoặc, thẳng thắn nói rõ...

Khương Tú Tú suy nghĩ nhanh, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh, ánh mắt vẫn dán chặt vào anh, giọng nói mang theo chút căng thẳng mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

"Vậy... anh có ngại không?"

Trử Bắc Hạc nhìn cô, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc,

"... Nếu người đó là em, anh không ngại."

Khương Tú Tú chớp mắt, tim đập lỡ nhịp.

...

Khương Tú Tú không thể diễn tả cảm giác của mình khi nghe câu nói đó của anh.

Khi anh nói không ngại, cô có thể nhìn rõ từng chút nghiêm túc trong ánh mắt anh, rõ ràng, không che giấu, lần đầu tiên hiện ra trước mặt cô.

Cũng là lần đầu tiên.

Cô nhận ra, trong mắt Trử Bắc Hạc, cô luôn rất đặc biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-625-neu-nguoi-do-la-em-anh-khong-ngai.html.]

Anh mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, không cho phép người khác ngồi lên xe mình.

Nhưng anh luôn đưa đón cô.

Anh không thích bất cứ thứ gì thừa thãi trong phòng sách.

Nhưng lại để cô chất đầy phù chú và dụng cụ của mình ở đó.

Anh không bao giờ lộ diện trước truyền thông, nhưng lại để chuyện của hai người liên tục lên sóng.

Trước đây không phải cô không nhận ra, chỉ là cô cố tình lờ đi ý nghĩa đằng sau những hành động đó.

Nhưng khi anh nói ra một cách rõ ràng, Khương Tú Tú mới giật mình nhận ra một khả năng mà cô chưa từng nghĩ tới.

Anh nói,

"Mối quan hệ hôn thê giữa chúng ta trước đây đúng là giả, nhưng từ hôm nay trở đi, anh hy vọng nó sẽ thành thật, không phải vì khế ước, mà vì người đó là em."

"Vậy nên, tương tự, nếu khế ước một người hôn phu như anh, Khương Tú Tú, em có ngại không?"

Khương Tú Tú quên mất mình đã phản ứng thế nào lúc đó.

Chỉ biết nói lấp lửng rằng cần suy nghĩ, rồi vội vã bỏ anh lại mà chạy.

Nếu phải nói.

Lúc đầu, cô từng ngại.

Nên khi lần đầu nhìn thấy dấu ấn gỗ đào trên tay anh, cô đã nói dối.

Nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy hào quang của anh từ ban công, dường như có gì đó đã thay đổi.

Hơn nữa, khi anh nói không ngại, trong lòng cô cũng có gì đó khác đi.

Còn chưa chắc chắn, cô cần suy nghĩ thêm.

Khương Tú Tú rời đi rồi mới nhớ ra anh không đi theo, nhưng rõ ràng, Trử Bắc Hạc cũng không có ý định vào cùng cô.

Như thể anh đến đêm nay chỉ để gặp cô, nói vài câu.

Cảm giác đó... rất khó tả.

Khương Tú Tú vừa đến cửa phòng tiệc, lại nhớ đến tình cảnh bên trong, quyết định đêm nay không làm khó bản thân.

Đang định tìm một góc yên tĩnh dưới lầu để ngồi một mình, thì từ quầy buffet phía dưới vang lên giọng Lâu Oánh Oánh đầy bất lực,

"Ba, mẹ, hai người quá đáng quá! Đây là tiệc tối sau đại hội thi đấu của trường em, mà hai người lại dẫn người đến mai mối!!"

Một câu nói khiến bước chân Khương Tú Tú dừng lại.

Buổi tiệc do Khương Hoài tổ chức, ngoài việc mời học sinh, giáo viên tham gia đại hội thi đấu và một số người trong giới huyền môn, còn mời thêm phụ huynh của học sinh đang ở kinh thành.

Học sinh Học viện Đạo giáo phần lớn là con nhà có truyền thống, nhưng cũng có một số không có nền tảng gia đình, chỉ nhờ cơ duyên mà bước vào huyền môn.

Như Khương Tú Tú.

Như Đồ Tinh Trúc.

Và như Lâu Oánh Oánh.

Có lẽ vì hiểu được sự khó khăn của những gia đình không có nền tảng này, Khương Hoài đã mời họ cùng tham dự.

Để tránh việc phụ huynh và người trong giới không hòa hợp, anh còn bố trí thêm một khu buffet riêng ở tầng dưới.

Tầng này ngoài phụ huynh của Lâu Oánh Oánh, còn có vài người khác, đều là phụ huynh của học sinh ở kinh thành hoặc Bắc thành.

Trong số đó, người đàn ông trẻ đứng ở quầy bar phía xa rõ ràng không hợp cảnh.

Anh ta khoảng 24 tuổi, mặc vest chỉn chu, ánh mắt nhìn về phía cầu thang lộ rõ vẻ bất mãn.

Khương Tú Tú chỉ liếc nhìn đã xác định, đây chính là người mà Lâu phụ Lâu mẫu mang đến để... mai mối cho con gái.

Đằng kia, Lâu Oánh Oánh vẫn đang tranh luận với bố mẹ, Lâu phụ Lâu mẫu cho rằng đây vốn là dịp giao lưu, mang theo một thanh niên cũng không sao.

Họ là người bình thường, không hiểu chuyện huyền môn, nhưng vì con gái là sinh vô thường, họ cũng cố tìm hiểu thêm.

Càng tìm hiểu, hai vợ chồng càng lo lắng.

Chưa nói đến nghề "sinh vô thường", nếu họ hàng biết được chắc sẽ cho là không may mắn, chỉ riêng việc con gái cứ làm sinh vô thường mãi, sau này kết hôn thế nào?

Lo sợ con gái sau này khó lấy chồng, hai vợ chồng bắt đầu tìm đối tượng mai mối cho con từ khi cô vào Học viện Đạo giáo.

Cố Minh Huyên, chính là người họ kỹ lưỡng chọn ra, phù hợp về mọi mặt.

Loading...