Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 572: Không sao, em cũng khá lợi hại mà
Cập nhật lúc: 2025-06-28 16:14:17
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tạ Vân Lý trở về biệt thự, Khương Tú Tú và mọi người vừa chuẩn bị xong bữa tối.
Thấy Tạ Vân Lý quay lại, mọi người đều có chút bất ngờ.
Mặc dù anh ấy nói sẽ đi rồi về ngay, nhưng không ai ngờ anh ấy thực sự "đi rồi về ngay" như vậy.
Dù sao đó cũng là về nhà mình mà.
Dù không ở lại qua đêm, ít nhất cũng nên ăn một bữa cơm chứ?
Chẳng lẽ anh ấy bị đuổi về ngay cả bữa ăn cũng không được mời?
Tạ Vân Lý đón nhận ánh mắt phức tạp và kỳ lạ của mọi người, nhìn lại bàn ăn đầy ắp món ngon, mới chợt nhớ ra đây là giờ cơm. Nhưng lúc này anh cũng không có tâm trạng ăn uống, chỉ nói một câu:
“Mọi người ăn đi.”
Nói xong, anh đi thẳng lên lầu về phòng mình đã chọn.
Đồ Tinh Trúc và mấy người nhìn nhau, mặt mày kinh hãi:
“Sư huynh Tạ chẳng lẽ thật sự bị bắt nạt?”
Lộc Nam Tinh nói nhỏ:
“Không thể nào chứ? Anh ấy trông bình thường như mọi ngày mà.”
“Cô không hiểu đàn ông rồi.”
Đồ Tinh Trúc nói:
“Đặc biệt là những người cổ hủ và hay để ý mặt mũi như sư huynh Tạ.”
Bạch Truật cũng khẽ nói:
“Tâm trạng anh ấy hình như... có chút thấp.”
Thấp hơn bình thường.
Khương Tú Tú suy nghĩ một chút, đứng dậy đi lên lầu.
Đồ Tinh Trúc và mấy người lập tức làm đuôi bám theo.
Đến tầng hai, thấy Khương Tú Tú gõ cửa phòng Tạ Vân Lý, đối mặt với anh, cô trực tiếp hỏi:
“Anh bị bắt nạt rồi à?”
Mấy cái đuôi phía sau: ...
Không phải, ai dạy cô hỏi chuyện kiểu này vậy?
Quả nhiên, Tạ Vân Lý sững sờ một chút, sau đó trợn mắt nhìn cô:
“Em nghĩ có thể không?”
“Cũng không có khả năng lắm.”
Khương Tú Tú nói:
“Nếu không có, thì xuống ăn cơm đi.”
‘Tôi không đói.”
Tạ Vân Lý vừa định quay vào phòng.
Mấy cái đuôi phía sau Khương Tú Tú lập tức xông lên, Đồ Tinh Trúc nắm lấy tay anh:
“Chưa đạt đến cảnh giới "bất cốc", sao có thể không đói? Đi đi đi!”
Lộc Nam Tinh cũng theo sát:
“Đúng vậy, sư huynh đi nhanh đi, tối nay đồ ăn ngon lắm.”
Bạch Truật cũng dè dặt tiến lên, không dám ôm tay anh như Đồ Tinh Trúc, chỉ dám kéo nhẹ một góc áo:
“Đi... đi thôi.”
Tạ Vân Lý bị mấy người kéo lôi trở lại nhà ăn tầng dưới, hai vị sư trưởng đều mỉm cười nhìn mà không nói gì.
Khi mọi người ngồi xuống, Tạ Vân Lý vẫn có chút ngượng ngùng:
“Tôi thật sự không đói.”
Đồ Tinh Trúc nói:
“Biết rồi, vậy anh ngồi nhìn chúng tôi ăn vậy.”
Tạ Vân Lý: ...
Bữa tối hôm đó, Tạ Vân Lý "không đói" đã ăn hết hai bát cơm đầy.
Những bực dọc vì chuyến về nhà kia, tự nhiên tan biến trong bữa ăn này.
...
Hôm sau, đại hội thi đấu học viện chính thức bắt đầu.
Địa điểm tổ chức tại Học viện Đạo giáo Bắc Kinh. Khác với học viện ẩn mình trong núi sâu của Hải Thành, Học viện Đạo giáo Bắc Kinh không chỉ nằm ngay trung tâm thành phố, mà các tòa giảng đường cùng cơ sở vật chất đều mang đậm phong cách hiện đại.
Vì là sân nhà, đoàn Khương Tú Tú vừa tiến vào dưới sự dẫn dắt của sư trưởng đã nhận được rất nhiều ánh nhìn từ các học viên khác.
Ánh mắt của mọi người chủ yếu đổ dồn vào Khương Tú Tú và Tạ Vân Lý, thỉnh thoảng lại có những tiếng bàn tán nhỏ.
Với Khương Tú Tú, đơn giản vì chương trình Linh Cảm phát sóng đã tạo nên cơn sốt khiến công chúng nhận thức rõ hơn về sự tồn tại của huyền học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-572-khong-sao-em-cung-kha-loi-hai-ma.html.]
Còn với Tạ Vân Lý, đương nhiên là vì anh là người thừa kế chính thống của gia tộc họ Tạ.
Là người Bắc Kinh chính gốc, lại chạy sang Học viện Đạo giáo Hải Thành học, sao có thể không khiến người ta tò mò?
Tạ Vân Lý không để ý đến những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh. Là sư huynh dẫn đầu trong sáu người, anh đương nhiên dẫn mọi người đến khu vực dành cho Học viện Đạo giáo Hải Thành.
Trùng hợp thay, vị trí của họ được xếp cạnh Học viện Đạo giáo Bắc Thành. Vừa ngồi xuống, sáu người đã đối mặt với một gương mặt quen thuộc.
Chính là Ôn Trường Việt khó ưa hôm qua.
Ôn Trường Việt liếc nhìn mấy người với ánh mắt khiêu khích, gặp Khương Tú Tú lại như quên mất bài học hôm qua, cười nháy mắt với cô. Chỉ là lần này trước mặt sư trưởng, hắn không dám nói ra những lời không hợp thời nữa.
Khương Tú Tú không thèm để ý, dù sao khi đại hội bắt đầu, muốn động thủ cứ việc động thủ, không cần vội.
Ngược lại, cô gái ngồi cạnh Khương Tú Tú lại vô cùng phấn khích cúi người về phía cô.
“Khương Tú Tú! Tiểu hữu Khương Tú Tú, em biết chắc sẽ gặp chị ở đại hội lần này. Em là fan của chị đây, em theo dõi tất cả các tập phát sóng của chị!”
Cô gái nói xong, đưa tay ra, thái độ vô cùng tự nhiên:
“Em tới Lâu Oánh Oánh, chị có thể bắt tay em không?”
Khương Tú Tú nghe tên cô, mới quay sang nhìn.
Lâu Oánh Oánh khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình vô cùng trẻ trung xinh đẹp, dù mặc đạo bào học viện nhưng không che giấu được vẻ tươi sáng của cô.
Chỉ là dù bề ngoài trông rất hoạt bát, trên người cô lại phảng phất một luồng âm khí nhẹ.
Khác với âm khí thông thường, âm khí trên người cô dường như là tự có, ẩn chứa một chút hào quang đen.
Thứ hào quang này, cô từng thấy trên người tiếp viên của Linh Sự.
Phiêu Vũ Miên Miên
Nếu không nhầm, cô gái trước mặt này—
Là một Tẩu Vô Thường.
Tẩu Vô Thường, dân gian còn gọi là Tẩu Âm.
Nói đơn giản, đó là việc địa phủ tuyển dụng hồn người sống để làm việc, với thân phận Vô Thường tiếp dẫn vong hồn mới chết, xong việc thì trả về.
Giống như nhân viên tạm thời của địa phủ, bản chất vẫn là người sống, nhưng khi làm Tẩu Vô Thường cũng có được quyền hạn như Vô Thường thông thường.
Ví dụ như, dùng xích sắt bắt hồn, mượn đường địa phủ.
Dù là quá khứ hay hiện tại, giới huyền học đều đánh giá cao Tẩu Vô Thường.
Một là vì họ có thể giao tiếp với địa phủ, hai là, xét ở một khía cạnh nào đó, họ cũng là người có quan hệ với địa phủ.
Khương Tú Tú lần đầu tiên gặp một Tẩu Vô Thường còn sống.
Ừm, tiếp viên Linh Sự trước đây đều là người chết.
Nghĩ đến đây, Khương Tú Tú không ngại ngần bắt tay cô gái, Lâu Oánh Oánh thấy vậy càng vui mừng, rất tự nhiên bắt chuyện:
“Vừa nãy thấy Ôn Trường Việt bên học viện em còn cười với chị, hai người quen nhau à?”
Khương Tú Tú không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ nói:
“Có chút hiềm khích.”
Lộc Nam Tinh bên cạnh từ nãy đã nghe thấy, lập tức chồm đến, ba hoa kể lại chuyện hôm qua Ôn Trường Việt xấu miệng, suýt nữa họ đã tố cáo hắn.
Lâu Oánh Oánh nghe xong không những không tức giận, ngược lại còn có chút tiếc nuối:
“Sao không tố cáo luôn đi chứ...”
Thấy hai người nhìn mình, Lâu Oánh Oánh thoải mái nói:
“Đừng nói các chị, ngay cả chúng em đồng môn, mỗi lần nói chuyện với hắn đều muốn tố cáo hắn tám trăm lần.”
Ví dụ như cô, cô muốn bắt hồn Ôn Trường Việt không phải một hai lần rồi.
Cái miệng của Ôn Trường Việt thuộc dạng mèo đi qua cũng bị hắn chê hai câu.
Các sư huynh sư tỷ trong viện đều không ưa hắn.
Nếu không thì chuyến đi Bắc Thành này, Ôn Trường Việt đã không phải đi một mình.
Nghe thấy mọi người đang chê bai Ôn Trường Việt, Đồ Tinh Trúc lập tức dỏng tai, không chút do dự tham gia vào nhóm.
Lâu Oánh Oánh thấy Khương Tú Tú từ đầu đến giờ không nói mấy lời, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nhắc nhở cô.
Dù Ôn Trường Việt có miệng lưỡi đáng ghét, tính cách kiêu ngạo khinh người, nhưng hắn được chọn tham gia đại hội lần này với tư cách tân sinh viên, tuyệt đối không phải không có lý do.
“Tiểu hữu Khương, dù chúng ta không cùng đội, nhưng em vẫn muốn nhắc chị, nếu đối đầu với Ôn Trường Việt, phải cẩn thận đấy.”
Lâu Oánh Oánh lo lắng nói:
“Ôn Trường Việt, rất lợi hại.”
Không phải bản thân hắn lợi hại, mà là Tiên gia đứng sau hắn, không chỉ nhiều mà còn lợi hại hơn Tiên gia bình thường.
Đây mới là chỗ dựa khiến Ôn Trường Việt khinh thường tất cả mọi người.
Khương Tú Tú nghe vậy, chỉ lạnh nhạt nhìn Lâu Oánh Oánh:
“Không sao.”
Cô nói:
“Em cũng khá lợi hại mà.”