Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Khương Hán cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Suốt đêm qua, bên tai anh cứ văng vẳng tiếng "lạch cạch" không ngớt. Cảm giác như đang mơ, nhưng lại không hẳn là mơ.
Anh định hỏi quản gia lúc ăn sáng. Khi đi ngang qua giá để tác phẩm ngọc Thạch Quy, anh vô tình liếc nhìn rồi đột nhiên dừng bước. Quay đầu nhìn lại tác phẩm ngọc Thạch Quy cùng những khối ngọc liệu đặt xung quanh, một lúc sau, Khương Hán không nhịn được lẩm bẩm:
-"Hay là mình nhớ nhầm?"
Sao anh cảm thấy số ngọc liệu xung quanh Thạch Quy ít đi một khối vậy?
Hôm qua, Khương Hán mang về mấy khối ngọc liệu, kích thước không đều nhau, đặt cạnh Thạch Quy. Giờ anh cũng không nhớ rõ mình đã đặt bao nhiêu khối. Không suy nghĩ thêm, anh quay người vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Lịch học năm nhất vẫn còn khá dày đặc. Dù mấy ngày này anh ở nhà nhưng vẫn phải đi học đầy đủ. Thay quần áo xong, anh vội vã xuống lầu ăn sáng rồi thẳng tiến đến trường.
Tối hôm đó trước khi ngủ, nhớ lời Khương Tú Tú nói rằng ngọc liệu bị hút hết linh khí sẽ trở nên xỉn màu, Khương Hán cẩn thận kiểm tra lại. Phát hiện mỗi khối ngọc vẫn nguyên vẹn như lúc mới mang về, anh yên tâm đi ngủ.
Đến sáng ngày thứ ba tỉnh dậy, anh chợt nhận ra điều bất thường. Số ngọc liệu đặt quanh Thạch Quy đã ít đi. Vì tối qua trước khi ngủ đã kiểm tra kỹ, Khương Hán hoàn toàn chắc chắn rằng lần này không phải do ảo giác, mà ngọc liệu thật sự đã mất một khối!
Suy nghĩ đầu tiên của anh là:
Phiêu Vũ Miên Miên
-"Có kẻ trộm?"
Nhưng nghĩ lại lại thấy khó có thể. Bảo an của nhà họ Khương thuộc hàng cao cấp, kẻ trộm bình thường chưa vào được đến nhà đã bị bắt ngay từ ngoài tường rào. Vậy chỉ có thể là nội gián.
Nhưng những người giúp việc và vệ sĩ trong nhà đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, lý ra không ai làm chuyện này. Dù có kẻ nào đó không đàng hoàng đi nữa, phòng sưu tập cổ vật của ông nội có biết bao bảo vật quý giá không lấy, sao lại đi trộm mỗi khối ngọc liệu của anh? Hơn nữa tác phẩm Thạch Quy còn đặt ngay bên cạnh, chẳng phải nó đáng giá hơn mấy khối ngọc thô sao?
Nhưng cũng có thể kẻ đó nghĩ ngọc liệu trong phòng anh không đáng giá lại nhiều, mất một hai khối cũng không ai phát hiện. Tiếc thay... hắn đã lầm! Khương Hán thầm cười lạnh, quyết định sẽ bắt cho bằng được tên trộm này.
Trước tiên, anh bình thản ra ngoài kiểm tra camera đêm qua. Theo suy đoán của anh, nếu trong nhà thật sự có trộm, thì chỉ có thể là từ tối qua đến sáng nay. Nhưng kết quả khiến anh thất vọng. Camera không ghi lại bất kỳ kẻ khả nghi nào vào phòng anh.
Khương Hán nghi ngờ camera đã bị can thiệp. Không mất thời gian với camera nữa, anh quay ra ngoài rồi trở về với một camera nhỏ. Đặt camera ở vị trí kín đáo hướng về phía giá, bật chế độ ghi hình khi có chuyển động, Khương Hán yên tâm đi ngủ.
Dù nghĩ rằng nếu thật sự có nội gián, hắn khó lòng dám trộm liên tiếp ba lần, vì rủi ro bị bắt quả tang là rất cao. Nhưng sự thực chứng minh anh đã đánh giá thấp độ liều lĩnh của "tên trộm" này!
Sáng hôm sau thức dậy, việc đầu tiên anh làm là kiểm tra số lượng ngọc liệu trên giá. Kết quả là lại mất thêm một khối! Khương Hán mặt lạnh như tiền, lập tức mở điện thoại xem lại camera. Nhưng đoạn phim chỉ toàn màu đen, như bị nhiễu sóng, không ghi lại được gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-550-ke-trom-ngoc-lieu.html.]
Trái tim Khương Hán chùng xuống. Anh không nghĩ do camera hỏng, mà cảm thấy có gì đó không ổn. Nhờ có người em họ làm nghề huyền học, Khương Hán giờ cũng hiểu biết đôi chút về linh dị. Không nói đâu xa, lúc Khương Tú Tú quay chương trình gặp chồn hoang trong núi, tín hiệu livestream cũng đột nhiên bị nhiễu và ngắt kết nối. Tình huống của anh bây giờ giống hệt lúc đó.
Nghĩ đến khả năng này, Khương Hán lập tức không dám ở lại phòng nữa. Anh không quên chuyện Lộ Tuyết Hy từng giấu áo dính m.á.u búp bê trong khe giường anh. Giờ tình hình này, biết đâu Lộ Tuyết Hy còn giấu thứ gì kỳ quái trong phòng anh nữa.
Nghĩ vậy, Khương Hán không chần chừ đi tìm Khương Tú Tú. Anh nhanh chóng chặn được cô ở cửa ra vào khi cô đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, nghe anh mặt mày nghiêm trọng kể về việc mất ngọc liệu và camera mất tín hiệu, Khương Tú Tú vẫn rất bình tĩnh, chỉ hỏi:
-"Anh nghi trong phòng có thứ không sạch sẽ, vậy ngọc phù em đưa có phản ứng gì không?"
Nghe cô nhắc, Khương Hán vội vàng lôi ra tấm bùa ngọc đeo trước n.g.ự.c được buộc bằng dây đỏ. Tấm ngọc vẫn trong suốt như trước.
-"Nó không có phản ứng gì."
Không chỉ bây giờ, mà mấy đêm nay anh cũng không thấy tấm bùa có gì bất thường. Phải biết rằng ngoài lúc tắm thỉnh thoảng tháo ra, anh luôn đeo nó khi ngủ. Nếu bùa không phản ứng, thì có nghĩa là:
-"Mình nghĩ sai rồi?"
Khương Hán nhíu mày, thật sự nghi ngờ bản thân. Khương Tú Tú liếc nhìn anh, đột nhiên nheo mắt lại:
-"Cũng không hẳn."
Thấy anh nhìn, cô tiếp tục nói giọng bình thản:
-"Ngoài quỷ vật yêu vật, cũng có thể là thứ khác."
Khương Tú Tú hỏi kỹ chi tiết, trong lòng đã có suy đoán. Không nói với Khương Hán, cô chỉ nói:
-"Nếu như anh nói, tối nay nó sẽ lại đến trộm ngọc, vậy thì tối nay cùng đợi là biết."
Nghe ý cô muốn giúp giải quyết chuyện này, Khương Hán thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó chợt hiểu ra điều gì đó.