Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 534: Có Yêu Khí
Cập nhật lúc: 2025-06-27 04:59:15
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tú Tú bản năng dán mắt vào miếng ngọc Thạch Quy trong tay Trử Bắc Hạc.
Cô tưởng rằng Thạch Quy và hào quang trên người Trử Bắc Hạc sẽ có phản ứng đặc biệt nào đó, nhưng sợi kim tuyến ánh vàng chảy vào miếng ngọc lại lặng lẽ tan biến.
Không gian tràn ngập sự im lặng.
Cả Trử Bắc Hạc lẫn miếng ngọc Thạch Quy đều không có phản ứng gì đặc biệt.
Khương Tú Tú: “……”
Chẳng lẽ cô đã nghĩ sai?
Trử Bắc Hạc đã đưa miếng ngọc Thạch Quy trả lại cho cô, thần sắc bình thản hỏi:
“Đây là Thạch Quy, có điểm gì đặc biệt sao?”
“… Tôi cũng muốn biết nó có gì đặc biệt.”
Đặc biệt đến mức khiến Thiên Đạo không ngại giáng lôi hỏa để trừng phạt nó.
Sau khi Giao Đồ nói trong lôi hỏa có khí tức của Thiên Đạo, Khương Tú Tú đã mặc định rằng lôi hỏa hôm nay cũng là tác phẩm của Thiên Đạo.
Trước là tạo ra một hệ thống vô cớ để trộm khí vận, sau lại vô duyên vô cớ giáng lôi hỏa.
Ấn tượng trước đây của Khương Tú Tú về Thiên Đạo đã bắt đầu sụp đổ.
Thậm chí, cô còn nghĩ rằng Thiên Đạo hiện tại có lẽ đang mắc bệnh gì đó.
Dĩ nhiên, những suy nghĩ này chỉ có thể giữ trong lòng.
Không tiếp tục bận tâm vì sao Thiên Đạo đột nhiên giáng lôi hỏa, Khương Tú Tú đơn giản giải thích cho Trử Bắc Hạc về lai lịch của miếng ngọc này.
Đến khi quản gia gõ cửa, hỏi xem có cần dọn dẹp đống vụn trong phòng để cô thu xếp đồ đạc dễ dàng hơn không.
Khương Tú Tú tùy ý đáp lại quản gia, rồi quay sang nhìn Trử Bắc Hạc:
“Anh phải đi rồi.”
Trử Bắc Hạc gật đầu, nhìn cô một lúc, hỏi: “Đi như thế nào?”
Trước đó vì lo không dễ giải thích lý do Trử Bắc Hạc đột nhiên xuất hiện ở đây nên cô bảo anh trốn đi.
Bây giờ cũng không thể để anh đi một cách bình thường được.
Khương Tú Tú suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm phù Liễm Tức dán lên người anh.
“Phù này có thể làm suy yếu tối đa khí tức và sự hiện diện của anh, đi ra ngoài cũng sẽ không bị chú ý. Tôi sẽ bảo Tiểu Bảo Bối dẫn anh đi cửa sau.”
Còn về camera trong nhà, để Hà Nguyên Anh che chắn một lúc là được.
Trử Bắc Hạc nhìn tấm phù trên người mình, chỉ hơi nhướng mày:
“Em bảo anh đi cửa sau?”
Là gia chủ họ Trử, anh chưa từng có thói quen đi cửa sau bao giờ.
Khương Tú Tú nhìn Trử Bắc Hạc, ngơ ngác một chút:
“Chẳng lẽ anh muốn đi cửa chính?”
Nói xong, cô lại cảm thấy bảo Trử Bắc Hạc đi cửa sau quả thực hơi oan cho anh.
Còn khiến họ trông như đang lén lút làm chuyện gì đó không thể để lộ ra ngoài.
Khương Tú Tú đang suy nghĩ, định đổi ý tìm cách khác, thì nghe Trử Bắc Hạc nói:
“Cứ đi cửa sau vậy.”
Dứt lời, không đợi cô phản ứng, anh đã mở cửa bước ra ngoài.
Khí thế đó, có chút nào giống đang lén lút đâu?
Nói anh đang ở nhà mình còn đúng hơn.
Khương Tú Tú nhanh chóng dẫn Tiểu Bảo Bối theo sau, định dẫn anh đi qua hành lang về phía Tây Đường.
Nhưng vừa đi qua góc tường, cô đã thấy Khương Hán từ phía đó bước tới.
Khương Tú Tú đi lên trước, định tự mình phân tán sự chú ý của Khương Hán, còn Trử Bắc Hạc thì cứ coi như không thấy, đi thẳng qua là được.
Chỉ cần anh không chủ động lên tiếng, thêm vào đó có cô che chắn, phù Liễm Tức sẽ khiến người khác vô thức lờ đi sự hiện diện của anh.
Trử Bắc Hạc đương nhiên tin tưởng lời cô.
Khi Khương Tú Tú qua chào Khương Hán, anh thản nhiên đi ngang qua hai người như không có chuyện gì.
Rồi anh thấy Khương Hán, vốn đang nói chuyện với Khương Tú Tú, bỗng dưng đảo mắt nhìn theo anh, sau đó hắng giọng, có chút ngượng ngùng chào:
“Bắc Hạc ca, anh… đến từ khi nào vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-534-co-yeu-khi.html.]
Trử Bắc Hạc, Khương Tú Tú: “……”
Trử Bắc Hạc nhìn Khương Tú Tú: Em không nói nếu anh không lên tiếng, hắn sẽ không để ý đến anh sao?
Khương Tú Tú mặt lạnh: Phù của em chắc chắn không có vấn đề, chắc chắn là do anh.
Chỉ suy nghĩ một chút, Khương Tú Tú đã hiểu ra.
Phù Liễm Tức đối với người bình thường hiệu quả rõ rệt, nhưng Trử Bắc Hạc với hào quang lấp lánh, dù người thường không nhìn thấy ánh sáng đó, cũng có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ anh.
Người như vậy, muốn dùng một tấm phù Liễm Tức che giấu sự hiện diện của anh…
Là Khương Tú Tú không cẩn thận rồi.
Chắc chắn là do cô cả đêm không ngủ, lại tiêu hao quá nhiều linh lực.
Trong lòng hối hận, Khương Tú Tú đang nghĩ cách khắc phục, thì Trử Bắc Hạc đã thản nhiên lên tiếng với Khương Hán:
“Nghe nói Tú Tú gặp chút chuyện nên qua xem, vừa rồi em không thấy anh sao?”
Giọng điệu của anh quá bình tĩnh, thêm vào đó là biểu cảm tự nhiên, khiến Khương Hán trong chốc lát nghi ngờ liệu mình có nghe thấy động tĩnh khi anh tới nhà không.
Dù sao người trước mặt cũng là Trử Bắc Hạc.
Chẳng lẽ anh ta lại lén lút vào nhà gặp Khương Tú Tú, bị bắt quả tang còn nói dối ngược lại sao?
Nghĩ thế nào cũng thấy không thể.
Đó không phải là chuyện Đại Ma Vương họ Trử có thể làm.
Khương Hán rất đỗi tự nhiên chấp nhận việc mình không để ý khách tới nhà:
“Xin lỗi, lúc nãy không biết anh đến.”
“Không sao.” Trử Bắc Hạc nói, ra hiệu cho Khương Tú Tú, “Đi thôi, không phải định dẫn anh đi xem sao?”
Khương Tú Tú lập tức hiểu ý, vẻ mặt bình thản y hệt, gật đầu với Khương Hán, rồi cùng Trử Bắc Hạc và Tiểu Bảo Bối rời đi.
Khi đến cầu thang Tây Đường, xác nhận đã không còn thấy Khương Hán, cô lập tức kéo tay Trử Bắc Hạc:
“Đi nhanh.”
Trử Bắc Hạc nhìn bàn tay cô nắm lấy cổ tay mình, lại nhìn dáng vẻ vội vã khép nép của cô, chân bước theo cô nhanh chóng xuống lầu, khóe miệng không nhịn được cong lên một nụ cười nhẹ.
Hai người vừa đi, ở cửa sổ tầng ba đối diện cầu thang Tây Đường, Khương Hoài đứng đó, nhìn hai người xuống lầu rồi thẳng tiến về phía cửa sau, đôi mắt phượng lộ vẻ bất lực.
“Hừ.”
Hai đứa ngốc.
…
Phiêu Vũ Miên Miên
Trưa hôm đó, dưới sự nài nỉ của Khương Tốc, Khương Tú Tú đã dẫn Tiểu Bảo Bối đến căn nhà mà họ mua tặng cô.
Hiếm có, Khương Trạm, Khương Hán và Khương Trừng cũng đi cùng.
Ban đầu Khương Tốc không muốn Khương Trừng đi.
Dù chuyện của Chu Á Á đã được giải quyết, nhưng những hành động trước đây của Khương Trừng khiến Khương Tú Tú dù đã giúp hắn giải quyết vấn đề, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Khương Tốc sợ Khương Trừng đi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng “nghiệm thu món quà” của chị gái.
Trực tiếp nói: “Trừng ca đừng đi nữa.”
Khương Trừng vốn không định đi, bị Khương Tốc nói vậy, lập tức nhất định phải đi.
Tại sao hắn không thể đi?
Hắn cũng góp tiền mà!
Thế là lần đầu tiên này, bốn người cùng đi.
Khương Tú Tú trước đó chỉ biết họ mua cho cô một căn nhà để cô có không gian riêng, nhưng không ngờ Khương Tốc lại chọn một căn ở khu đất đắt giá nhất trung tâm.
Khương Tốc trên đường lên lầu còn không quên giới thiệu:
“Mỗi tầng ở đây chỉ có một căn, diện tích 388m², tuy hơi nhỏ nhưng thi thoảng ở cũng được.
Trong mỗi phòng em còn chuẩn bị bất ngờ nữa, chị xem chắc chắn sẽ thích!”
Khương Tốc liên tục nói, cho đến khi thang máy mở cửa, đi đến cửa chính.
Khương Tốc định bảo Khương Tú Tú làm nghi thức nhập gia, nhưng thấy cô đứng trước cửa, thần sắc nghiêm túc.
Mấy người kia thấy lạ: “Sao vậy?”
Chỉ nghe Khương Tú Tú nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:
“Trong nhà này… có yêu khí.”