Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 517: Ai quy định cơ duyên chỉ có một?

Cập nhật lúc: 2025-06-26 06:54:07
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên tầng hai của vòng quay ngựa gỗ, Giao Đồ ngồi một mình trên lưng ngựa, vừa thưởng thức bánh ngọt vừa ngắm pháo hoa.

Đột nhiên, đồng tử hắn co rút lại, như có cảm ứng gì đó, ánh mắt dán chặt vào tầng mây phía trên.

Ngay giây phút sau, đôi sừng giao vừa bị hắn ép xuống lại lần nữa cựa quậy, muốn trồi lên.

Hắn vừa mới... như cảm nhận được khí tức đồng loạt!

Không đúng, cảm giác đó có chút khác biệt so với đồng loại, dường như còn cao cấp hơn...

Là rồng!

Đồng loại dự bị của hắn!

Giao Đồ lập tức kích động đến mức đôi sừng run rẩy, nhìn quanh không thấy ai, hắn liền "xoẹt" một cái hóa thành nguyên hình, rồi lảo đảo cố gắng bay lên trời.

...

Tại tầng hai lâu đài, Khương Tú Tú nhìn pháo hoa tan dần, chợt như nghĩ đến điều gì, quay sang hỏi Trử Bắc Hạc:

"Trước đó anh nói với khách mời rằng em là vị hôn thê của anh... anh không ngại sao?"

Trử Bắc Hạc tưởng cô muốn truy cứu việc hắn tự ý tuyên bố, không ngờ cô lại hỏi như vậy. Đôi mắt đen quay sang, hắn phản vấn:

"Tại sao anh phải ngại?"

"Anh sau cùng cũng là người đứng đầu nhà họ Trử..." Khương Tú Tú dừng lại, chỉ vào mình, nghiêm túc nói, "Còn em, trước hết là một huyền sư, sau đó mới là người nhà họ Khương."

Dù hai người có thể xứng đôi về gia thế, nhưng Khương Tú Tú chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển mối quan hệ thật sự với Trử Bắc Hạc.

Bởi cô hiểu rõ thế giới của hai người là khác biệt.

Cô không thể đảm nhận danh phận vị hôn thê.

Nhà họ Trử cũng sẽ không muốn có một nữ chủ nhân chỉ chuyên tâm vào huyền môn.

Cô tưởng đây là điều cả hai đã ngầm hiểu từ đầu.

Vì vậy, họ luôn chỉ nói đang hẹn hò chứ không phải đính hôn.

Bởi giữa người yêu và vị hôn thê có sự khác biệt căn bản.

Cô không nói rõ, nhưng Trử Bắc Hạc đã hiểu ý cô.

Cô có việc riêng phải làm, và sẽ không vì hắn mà thay đổi.

Trong lòng thoáng chút bất lực, Trử Bắc Hạc chỉ nhìn cô, một lúc lâu sau mới nghiêm túc trả lời:

"Nếu anh nói, anh không ngại thì sao?"

Ngay cả trước đây, hắn cũng chưa từng ngại vấn đề này.

Điều hắn luôn lo lắng chỉ là... cô sẽ ngại.

Khương Tú Tú bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khác lạ, chậm một nhịp mới nhận ra việc hai người bàn luận chuyện này thật vô nghĩa.

Dù sao họ cũng chỉ là giả vờ.

Và chỉ trong vòng một năm.

Tự nhủ như vậy, nhưng cô vẫn không kìm được mà hỏi hắn:

"Vậy nếu... một ngày nào đó, anh đột nhiên phát hiện có người đã âm thầm ký khế ước vị hôn thê cho anh mà anh không hề hay biết... anh cũng không ngại sao?"

Khương Tú Tú mặt ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng Trử Bắc Hạc vẫn có thể nhìn thấy trong mắt cô một chút... căng thẳng.

Đây là định thú nhận rồi sao?

Ánh mắt đen lóe lên một tia ý cười khó nhận ra.

Một lúc sau, hắn mới chậm rãi trả lời:

"Vậy còn phải xem, vị hôn thê đó là người thế nào. Nếu người đó..."

Là em...

Trử Bắc Hạc lòng dậy sóng, hai chữ vừa đến cửa miệng, thì ngay giây phút sau, cả hắn và Khương Tú Tú đều đồng thời cảm nhận được một tia bất thường.

Khương Tú Tú càng đột ngột quay đầu.

Khi nhìn thấy con tiểu giao bạc đang loạng choạng bay lên trời không xa, đôi mắt cô bỗng tròn xoe.

"Giao Đồ!"

Không kịp nghe Trử Bắc Hạc nói hết, Khương Tú Tú ngay khi nhận ra tiểu giao xà, đã lập tức giơ tay, phù ẩn thân cùng linh lực hóa thành xiềng xích "vút" bay về phía Giao Đồ.

Giao Đồ đang cố gắng bay cao hơn, nhưng giao xà vốn không giỏi bay, thêm vào đó nguyên hình của hắn khá nhỏ, bay được nửa chừng đã bị gió đêm thổi cho lảo đảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-517-ai-quy-dinh-co-duyen-chi-co-mot.html.]

Vừa ổn định thân hình định tiếp tục, thì ngay giây phút sau, hắn cảm thấy đuôi mình như bị thứ gì đó trói buộc.

Sau đó, một lực kéo mạnh từ phía sau, Giao Đồ cả người bị kéo ngược lại, rơi thẳng vào tường trong lâu đài nơi Khương Tú Tú và Trử Bắc Hạc đang đứng. Lúc này, cô mới nhìn rõ nguyên hình của hắn — một con giao bạc dài gần hai mét, toàn thân phủ đầy vảy giao lấp lánh ánh bạc, nhìn qua thật sự rất đẹp.

Chỉ một cái nhìn, Khương Tú Tú thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, làm bộ mặt giận dữ:

"Ai cho em hóa hình bay loạn trên trời vậy? Em có biết nếu lúc nãy có người nhìn thấy rồi chụp lại sẽ gây ra chấn động lớn thế nào không?"

Dù sau chương trình "Linh Cảm", mọi người đã dần chấp nhận sự tồn tại của huyền học.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng chấp nhận huyền học và tận mắt nhìn thấy yêu quái là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nhận thức cần phải thay đổi từ từ.

Một khi gây hoảng loạn, biết đâu còn bị Cục Quản Lý Yêu Quái để ý.

Giao Đồ bị kéo về đột ngột cũng rất uất ức, mở miệng liền nói:

"Chị kéo em làm gì?! Em cảm nhận được trên mây có rồng! Em bay lên đó biết đâu sẽ hóa rồng, đó là cơ duyên của em!"

Khương Tú Tú nhìn con giao bạc trước mặt với ánh mắt phức tạp, một lúc sau mới hỏi:

"Em uống rượu rồi à?"

Rồng nào?

Rồng ở đâu ra?

Còn cơ duyên?

"Cơ duyên của em ở đây này."

Khương Tú Tú vừa nói vừa chỉ vào Trử Bắc Hạc bên cạnh.

Cơ·Trử Bắc Hạc·duyên mặt không chút cảm xúc, liếc nhìn tiểu giao xà trước mặt, khóe mắt lạnh lẽo liếc lên tầng mây.

Bị một tiểu yêu bắt được khí tức, cũng thật vô dụng.

Rồng: ... Vậy ta đi?

Giao Đồ không nhận ra tâm tư của đại lão, vẫn ngang ngược nói với Khương Tú Tú:

"Ai quy định cơ duyên chỉ có một? Biết đâu em có rất nhiều cơ duyên chứ?!"

Việc hóa rồng vốn là phải gieo mạng lưới rộng.

Biết đâu một ngày nào đó sẽ vớ được cái lớn?

Khương Tú Tú thấy hắn như vậy cũng đau đầu, lại sợ động tĩnh quá lớn sẽ thu hút người khác, đành vẫy tay với Giao Đồ:

"Em hóa về dạng người rồi nói chuyện."

Giao Đồ tuy nói ngang ngược, nhưng trong lòng cũng biết mình vừa hành động hơi liều.

Ngoan ngoãn hóa về dạng người, nhìn lên trời, khí tức vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết.

Thiếu niên lập tức thất vọng.

Hự, cơ duyên của ta... chạy mất tiêu rồi~

Khương Tú Tú giáo huấn thêm vài câu, trong lòng cũng không thật sự để tâm chuyện rồng, bởi trước đó Giao Đồ đã nói rồi.

Thiên đạo không cho phép chân long xuất hiện ở nhân gian nữa.

Rồng, làm gì dễ dàng thấy được chỉ vì một màn pháo hoa?

Vì màn kịch của Giao Đồ, chủ đề trước đó của Khương Tú Tú và Trử Bắc Hạc cũng không thể tiếp tục. Nhìn thời gian không còn sớm, cô liền dẫn Giao Đồ trở lại hiện trường yến tiệc.

Khách mời vẫn đang bàn tán về màn pháo hoa lúc nãy, thấy Khương Tú Tú và Trử Bắc Hạc trở về cũng không hỏi nhiều.

Chẳng mấy chốc, yến tiệc kết thúc.

Khương Tú Tú tiễn tất cả khách mời, sau đó cùng Khương Hoài và các thành viên nhà họ Khương trở về.

Chỉ là lúc lên xe, cô lại nhớ đến lời nói dở dang của Trử Bắc Hạc lúc nãy, không nhịn được hỏi hắn:

"Lúc nãy anh định nói gì?"

Nếu người đó... thì sao?

Trử Bắc Hạc ánh mắt đen nhìn chằm chằm cô, một lúc sau mới nói: "Không có gì."

Hắn không muốn nói tiếp, Khương Tú Tú cũng không tiện hỏi thêm.

Dù sao cô cũng không chắc, mình thật sự muốn nghe câu trả lời như thế nào từ Trử Bắc Hạc.

Tạm biệt Trử Bắc Hạc, Khương Tú Tú quay người lên xe nhà họ Khương.

Yến tiệc tuy đã kết thúc, nhưng chuyện của nhà họ Khương... vẫn chưa xong...

Loading...