Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 503: Kinh Hoàng Đến Thế

Cập nhật lúc: 2025-06-26 06:49:57
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Trừng vẫn chưa kịp hoàn hồn trước đề nghị điên rồ của Khương Tú Tú thì đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.

Rồi ngay sau đó, hắn biến thành một con robot hút bụi.

Khương Trừng không thể tin nổi vào mắt mình, nhưng hắn đã không thể thốt lên một tiếng gào thét nào nữa.

Khương Tú Tú giữ lời hứa, mang hắn về nhà họ Khương. Quản gia thấy cô mang về một con robot hút bụi, liền khen ngợi:

Phiêu Vũ Miên Miên

"Tiểu thư quả là chu đáo, lão phu vốn đã thấy bốn con robot ở tầng một là không đủ, thêm một con nữa vừa vặn."

Ngay hôm đó, Khương Trừng bị quản gia phân công "khu vực làm việc".

Trở thành robot hút bụi, Khương Trừng như sống lại những ngày bị nhốt trong búp bê, ngày đêm kêu trời không thấu, gọi đất chẳng hay, chỉ có thể lặp đi lặp lại công việc quét dọn một cách vô thức.

Ngày đầu tiên làm robot, quản gia khen hắn quét sạch sẽ, nói rằng robot do tiểu thư chọn quả là tốt, rồi bảo hắn tiếp tục làm việc.

Đến ngày thứ mười, hắn bị biến thành "xe ngựa" cho con rùa hệ thống kia. Mỗi lần hắn bắt đầu quét dọn, con tiểu hồ li sẽ ngậm con rùa nhỏ, ném lên người hắn, rồi để mặc hắn mang nó đi lang thang khắp các ngóc ngách trong nhà.

Thi thoảng may mắn, hắn cũng gặp được người nhà.

Nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy mũi giày của họ, và quy tắc vận hành của robot khiến hắn tự động đổi hướng mỗi khi cảm nhận có người đến gần.

Đến ngày thứ ba mươi làm robot,

Khương Trừng muốn chết.

Hắn cố gắng thay đổi lộ trình của robot, lao đầu vào tường không ngừng.

Người giúp việc trong nhà nghe thấy tiếng động liền chạy đến ngăn lại, miệng lẩm bẩm:

"Con robot này hỏng rồi sao? Có phải thay không?"

Quản gia cũng tới, nghe vậy liền nói:

"Đây là robot do tiểu thư Tú Tú mua, thay cái gì? Mang đi sửa trước đã, biết đâu lại dùng được."

Khương Trừng: "..."

Một nỗi tuyệt vọng chưa từng có tràn ngập trong lòng hắn.

Khương Trừng lại khóc.

Hắn sai rồi.

Hắn nghĩ, nếu cuộc đời có thể làm lại...

Hắn chỉ muốn được làm lại Khương Trừng.

"Hu hu hu..."

Hắn buông mình gào khóc, để nỗi tuyệt vọng nhấn chìm mình từng chút một, cho đến khi...

Giọng Khương Tốc vang lên bên tai:

"Chị, sao anh ấy khóc vậy?"

Rồi đến giọng lạnh lùng của Khương Tú Tú:

"Có lẽ là bị cảm động bởi sự chuyên nghiệp của chính mình."

Khương Tốc nghe có vẻ ngạc nhiên:

"Anh ấy trong mơ cũng biết làm việc chuyên nghiệp sao?"

Giọng hai người từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Khương Trừng theo tiếng nói, vật lộn, vật lộn, cho đến khi bật mở mắt.

Trước mặt là căn phòng quen thuộc đến lạ lùng.

Khương Trừng ngây người nhìn vài giây, đầu óc ong ong, như vẫn đang ở ranh giới giữa thực và mơ.

Một lúc sau, hắn đưa tay lên, sờ vào má mình.

Nơi đó ướt đẫm nước mắt.

Hắn chấm một chút, l.i.ế.m thử.

Mặn,

và hơi lạnh.

Khương Tốc đứng bên cạnh nhìn hành động của hắn với ánh mắt không thể tin nổi, không dám lên tiếng, chỉ liếc nhìn Khương Tú Tú, trong mắt đầy hoang mang và lo lắng.

"Chết rồi, anh ấy không bị mơ đến nỗi ngu đi chứ?"

Khương Tú Tú lúc này mới từ từ đứng dậy từ chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng, đi đến bên giường, lặng lẽ nhìn Khương Trừng.

Khương Trừng lúc này mới nhìn thấy hai người trong phòng, trong lòng dâng lên một cảm giác chấn động khó tả. Hắn nhìn chằm chằm vào Khương Tú Tú trước mặt, một lúc lâu sau mới mở cái miệng khô khốc, giọng khàn đặc hỏi:

"Anh... đã trở về rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-503-kinh-hoang-den-the.html.]

Khương Tú Tú chỉ nói: "Anh vẫn luôn ở đây."

Khương Trừng chớp mắt, một lúc sau quay sang Khương Tốc: "Bây giờ là tháng mấy?"

Khương Tốc nghe vậy lại tròn mắt nhìn Khương Tú Tú:

"Xong rồi, chị, anh ấy mơ đến nỗi ngu mất rồi."

Khương Tú Tú nghe vậy sắc mặt không đổi, chỉ nhìn Khương Trừng một giây, sau đó khẳng định:

"Hồn phách nguyên vẹn, không ngu."

Khương Trừng méo miệng, đầu óc mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Hắn vật lộn ngồi dậy, cảm thấy cơ thể mệt mỏi như ngủ liền ba ngày ba đêm.

Hắn lại kiên quyết hỏi lại câu hỏi ban nãy, cho đến khi nghe nói ngày kia là sinh nhật Khương Tú Tú, hắn hoàn toàn choáng váng.

Vậy là, tất cả những gì hắn trải qua trước đó...

Chỉ là một giấc mơ?

Nhưng tại sao, giấc mơ đó lại chân thực đến thế?

Khương Tú Tú thấy vậy, cũng không giấu giếm, chỉ lấy đi một tờ bùa trên chăn của hắn, nói:

"Những gì anh trải qua trong mơ, đều do em tạo ra."

Nói xong, không đợi Khương Trừng phản ứng, cô tiếp tục:

"Tuy là mơ, nhưng phần lớn đều dựa trên hiện thực. Anh bị trúng thuật chuyển mệnh là thật, bị Chu Á Á tính toán cũng là thật. Dĩ nhiên, nếu anh vẫn không tin..."

"Anh tin."

Khương Trừng ngắt lời cô, giọng khàn đặc, nhìn cô, khóe mắt hơi đỏ, như muốn chất vấn, nhưng lại sợ giọng quá to sẽ làm vỡ tan cái gọi là hiện thực này, rồi lại quay về với cơn mơ.

Hắn chỉ có thể kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, bằng một giọng điệu bình tĩnh chưa từng có, hỏi cô:

"Nhưng tại sao em không trực tiếp giúp anh?"

Khương Tú Tú nhìn hắn, chỉ hơi nhướng mày: "Tại sao em phải làm vậy?"

Khương Trừng nhìn thái độ lạnh lùng của cô, há miệng, nhưng không nói được gì.

"Em nghĩ, chỉ khi anh thực sự nếm trải bài học, anh mới thực sự hiểu được đúng sai."

Khương Tú Tú nhìn hắn, giọng lạnh:

"Khương Trừng, đây là lần cuối cùng em giúp anh, không phải vì tình anh em, mà vì anh là người nhà họ Khương. Thuật chuyển mệnh trên người anh em đã giải, nếu anh vẫn muốn tiếp tục vướng vào Chu Á Á, em sẽ không nương tay nữa."

Nói xong, Khương Tú Tú không thèm nhìn Khương Trừng thêm một lần nào nữa, quay lưng bước đi.

Khương Tốc nhìn bóng lưng Khương Tú Tú, lại nhìn Khương Trừng trên giường, một lúc sau mới khẽ khuyên:

"Chị ấy tuy nói lạnh lùng, nhưng thực sự đã luôn giúp đỡ anh. Nếu anh vì giấc mơ đó mà oán hận chị ấy...

Anh, em thực sự sẽ thất vọng về anh."

Câu cuối cùng, ánh mắt cậu thiếu niên vô cùng nghiêm túc.

Khương Trừng nhìn chằm chằm vào Khương Tốc trước mặt, ngay khi cậu ta tưởng hắn sắp nổi điên, hắn bỗng nhắm mắt, sau đó bình thản nói:

"Biết rồi, em ra ngoài trước đi."

Khương Tốc ngạc nhiên nhìn Khương Trừng trước mặt, thấy hắn không có biểu hiện gì đặc biệt, mới do dự bước ra khỏi phòng.

Cửa đóng lại, cậu thấy Khương Tú Tú đứng bên ngoài, vừa định mở miệng hỏi thì cô đã chỉ vào trong phòng, ra hiệu im lặng.

Khương Tốc ban đầu không hiểu, nhưng rất nhanh, cậu nghe thấy trong phòng dường như có tiếng khóc nức nở bị kìm nén.

Cậu tròn mắt, không thể tin nổi.

Anh ấy... khóc?

Không chắc, nghe lại.

Rồi cậu áp tai vào cửa, nghe rõ tiếng khóc ngày càng lớn trong phòng, ban đầu còn nén lại, sau dần trở thành tiếng gào khóc thảm thiết.

Khương Tốc nghe mà sững sờ.

Không thể tin nổi nhìn Khương Tú Tú.

Anh Trừng, từ khi cậu biết chuyện đến giờ chưa từng thấy hắn rơi một giọt nước mắt.

Chị ấy đã cho anh ấy một giấc mơ gì vậy???

Khóc tỉnh giấc mơ không nói, tỉnh dậy rồi vẫn khóc tiếp?

Xì...

Kinh hoàng đến thế!

Loading...