Sự việc xảy ra quá đột ngột, Vương Hạo Thành không nói không rằng đ.ấ.m thẳng một quyền vào mặt Khương Trừng khiến hắn choáng váng cả người.
Từ nhỏ đến lớn, dám động thủ với hắn đếm trên đầu ngón tay.
Khương Trừng phản ứng lại, mắt lạnh lẽo, tức giận túm lấy cổ áo Vương Hạo Thành đ.ấ.m trả một cú thật mạnh.
Dù từ nhỏ sống trong nhung lụa nhưng hắn cũng thường xuyên luyện tập, Vương Hạo Thành chỉ là nhân viên văn phòng ít vận động nên nhanh chóng bị đánh bại.
Hà Tâm Nhụy đứng bên cạnh sửng sốt, sau đó vội vàng đứng dậy khóc lóc hét lớn:
"Đừng đánh nhau nữa! Hai người đừng đánh nhau vì tôi nữa được không?"
Khương Trừng cảm thấy vô cùng phiền toái vì người phụ nữ này, hắn thậm chí không biết cô ta là ai!
Dù luôn nhớ mình là người nhà họ Khương nhưng lúc này hắn cũng không nhịn được mà quát:
"Im miệng! Ai đánh nhau vì cô chứ?! Tao quen cô à?!"
Chính vì phân tâm mà Vương Hạo Thành lợi dụng cơ hội lao vào đánh nhau với hắn.
Hắn biết mình không đánh lại Khương Trừng nhưng... Hà Tâm Nhụy đang nhìn, là đàn ông thì không thể chùn bước.
Dù mặt mũi bầm dập, Vương Hạo Thành vẫn gào lên:
"Không được chửi cô ấy! Loại người như anh không xứng với Tâm Nhụy!"
Hắn hét lên, bất ngờ dùng hết sức lao vào Khương Trừng.
Khương Trừng định lùi lại nhưng không ngờ trượt chân trên vũng kem, mất thăng bằng, bị Vương Hạo Thành đẩy ngã.
Phiêu Vũ Miên Miên
Vị trí của họ gần lan can tầng hai, lan can không cao, Khương Trừng bị đẩy ngã xuống, rơi thẳng vào quầy kính phía dưới.
Một tiếng vỡ kính vang lên, đám đông hoảng hốt la hét.
Mọi người vội chạy tới lan can nhìn xuống, chỉ thấy Khương Trừng nằm bất động giữa đống kính vỡ.
Hà Tâm Nhụy sợ hãi đến mức quên cả khóc.
Vương Hạo Thành cũng sững sờ, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, mặt hắn tái mét:
"Tôi... Tôi không cố ý..."
Ai đó hét lên: "Gọi xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!!!"
Ngã từ tầng hai xuống dù không cao nhưng rơi vào quầy kính, dù không c.h.ế.t cũng bị thương nặng... Nhưng bỗng...
Người nằm giữa đống kính vỡ cử động, rồi từ từ ngồi dậy.
Vương Hạo Thành và Hà Tâm Nhụy vội chạy xuống tầng một.
Khương Trừng chỉ bị vài vết xước nhỏ, không có vẻ gì là bị thương nặng.
Hắn không quan tâm đến những lời hỏi han xung quanh, một tay sờ lên ngực.
Khi rơi xuống, hắn cảm thấy n.g.ự.c như bị bỏng.
Hắn sờ vào bên trong áo, chỉ thấy một chút tro đen.
Khương Trừng chấn động.
Dù chưa trải qua nhưng hắn đã nghe nói về bùa hộ mệnh.
Giờ phút này, hắn chắc chắn mình vừa được bùa cứu mạng.
Chính xác là Khương Tú Tú... lại cứu hắn một lần nữa.
"Anh ơi, anh có sao không? Có cần gọi xe cấp cứu không?"
Khương Trừng ngẩng đầu lên, nói:
"Không cần xe cấp cứu, gọi cảnh sát giúp tôi."
Hắn nhìn Vương Hạo Thành, giọng lạnh như băng:
"Tôi sẽ tố cáo hắn tội cố ý g.i.ế.c người!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-436-toi-se-to-cao-han-toi-co-y-giet-nguoi.html.]
Nghe bốn chữ đó, Vương Hạo Thành kinh ngạc:
"Tôi không có!"
Hắn chỉ là vô tình!
Làm sao có thể cố ý g.i.ế.c người!
Khương Trừng lạnh lùng:
"Giữ lời đó nói với luật sư của tôi đi!"
Hà Tâm Nhụy nhìn Khương Trừng, không biết nên mừng vì hắn không sao hay nên xin giùm cho Vương Hạo Thành.
"Khương... Khương Trừng, anh có sao không? Tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?"
Khương Trừng nghe giọng cô ta liền thấy ghét, quắc mắt:
"Cả cô nữa! Hắn cố ý g.i.ế.c người, cô là đồng phạm, hai người đừng hòng chạy thoát!"
Khương Trừng tự nhận mình không phải người tàn nhẫn, dù Hà Tâm Nhụy có quấy rầy, hắn cũng chưa từng định làm gì cô ta.
Nhưng lúc này...
Hắn suýt c.h.ế.t vì hai kẻ điên này!
Hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hai người họ phải trả giá cho việc đã làm!
Nghĩ lại chuyện hôm nay, Khương Trừng cảm thấy mình chắc quên xem lịch trước khi ra đường.
Hắn làm gì nên tội mà gặp phải hai con ch.ó điên này?
Tin tức Khương Trừng suýt c.h.ế.t vì bị đẩy xuống lầu nhanh chóng lan truyền. Tài xế nhà họ Khương lập tức đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra.
Còn Vương Hạo Thành và Hà Tâm Nhụy bị cảnh sát bắt giữ. Mọi việc còn lại đều do luật sư nhà họ Khương giải quyết.
Khương Trừng chỉ việc dưỡng thương.
Dù nhờ bùa hộ mệnh không bị thương nặng nhưng hắn cũng có vài vết xước.
Khương Tốc đến thăm, nghe nói bùa của Khương Tú Tú cứu mạng hắn, lập tức tự hào:
"Em nói rồi mà, bùa của chị Tú Tú rất lợi hại. Anh Trừng, sau này phải cẩn thận hơn, nghe lời chị ấy không thiệt đâu."
Khương Trừng trừng mắt.
Từ sau chuyện Lộ Tuyết Hy, thằng em này rất thích dạy đời hắn.
Không biết còn tưởng nó là anh.
Nhưng lần này, hắn không thể phản bác.
Lần trước đã đành, lần này không thể lại dùng 1% cổ phần trả ơn.
Không phải hắn keo kiệt mà cảm thấy không đủ chân thành.
Nhìn ra sau lưng Khương Tốc, Khương Trừng ngượng ngùng hỏi:
"Anh suýt chết, Khương Tú Tú... không đến thăm anh sao?"
Khương Tốc nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:
"Anh đang mơ à? Chị ấy bận lắm, anh chỉ bị thương nhẹ, chị ấy có thời gian đâu mà đến thăm?"
Khương Tốc còn nhỏ giọng nói thêm:
"Vả lại... anh cũng không phải lần đầu suýt c.h.ế.t rồi."
Khương Trừng: ...
Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.