Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 417: Bà lão họ Khương lại lên cơn

Cập nhật lúc: 2025-06-24 15:50:38
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đầu, viện trưởng định tìm cô để hỏi kỹ về chuyện Long Thần chi lực, nhưng bây giờ, dường như không cần thiết nữa.

Chỉ là ông không định hỏi, nhưng Khương Tú Tú lại có chuyện muốn hỏi ông.

Nhìn bóng hình mảnh mai đứng ở lối vào núi, lão viện trưởng chợt mơ hồ.

Đã có lúc, cũng từng có người nhiều lần chặn ở lối vào này, nhất quyết bắt ông phải đồng ý yêu cầu của mình.

"Ta biết ngươi muốn hỏi sư phụ của ngươi ở đâu."

Lời của viện trưởng gần như ngay lập tức chặn lời Khương Tú Tú, cô mở miệng, vừa định nói gì đó, thì thấy vị lão nhân râu dài trước mặt thở dài, vuốt râu,

"Ta không thể nói cho ngươi, vì đây là nhân quả giữa ngươi và cô ấy. Có những chuyện, chỉ có cô ấy mới có thể tự miệng nói với ngươi."

"Nhưng em không tìm thấy cô ấy." Khương Tú Tú nói.

Cô không tìm thấy sư phụ, cũng không thể đoán được vận mệnh của mình.

Sư phụ từng nói với cô, mẹ cô đã chết.

Nhưng có lẽ một ngày nào đó, bà sẽ lại xuất hiện.

Khương Tú Tú lúc đó không hiểu ý nghĩa của câu nói này, nhưng khi cô muốn hỏi kỹ hơn, sư phụ đã biến mất.

"Chờ đợi từ từ, người cần xuất hiện rồi sẽ xuất hiện."

Lão viện trưởng nói với giọng đầy ẩn ý.

Người trong huyền môn, nói chuyện luôn chỉ nói một nửa, giữ lại một nửa.

Ngay cả Khương Tú Tú, đôi khi nói về vận mệnh cũng có chút dè dặt.

Nhưng khi người nghe những lời này là chính mình...

Phiêu Vũ Miên Miên

Khương Tú Tú muốn đánh nhau với ông ta.

Ừm, theo cách nói của viện trưởng, đó gọi là "thỉnh giáo".

Chỉ là ý nghĩ này, khi chạm vào dòng linh lực tuôn chảy quanh người lão viện trưởng, lại lặng lẽ rút lui.

Thôi vậy.

Cô vốn cũng không mong hỏi một câu là có được đáp án.

Nhưng chuyến đi này, ít nhất cô cũng xác định được một việc.

Việc cô đột nhiên được nhận vào Học viện Đạo giáo, hẳn là do sắp xếp của sư phụ.

Cô luôn nghĩ mình chủ động chọn Học viện Đạo giáo, nhưng thực ra, là sư phụ muốn cô đến học viện này.

Không phải để cô tìm cô ấy.

Mà là vì chuyện khác.

Chỉ là vì chuyện gì, Khương Tú Tú không có manh mối.

Bước đi dưới ánh hoàng hôn trên con đường núi, Khương Tú Tú từng bước trở về ký túc xá.

Vừa đến trước tượng Thạch Quy, điện thoại trong túi đã reo lên liên hồi.

Khương Tú Tú nhìn điện thoại, là Khương Tốc gọi.

Nhấc máy, giọng Khương Tốc bên kia gần như không kìm được.

"Chị! Ngày mai là cuối tuần rồi, chị về nhà chứ?"

Khương Tú Tú vừa trở lại học viện chưa đầy một tuần, còn định cuối tuần này hoàn thành nốt bài tập còn nợ, nên không định về nhà.

Nhưng giọng Khương Tốc hình như có chút không ổn.

"Có chuyện gì sao?"

"Có chuyện!" Giọng Khương Tốc là sự phấn khích cố nén, "Nhà có chuyện lớn, anh trai em và bà nội lại lên cơn rồi!"

Khương Tú Tú nhướng mày.

Lên cơn?

Họ có thể lên cơn gì?

Chẳng mấy chốc, cô chợt hiểu.

Lên cơn ngu ngốc.

Chỉ là Lộ Tuyết Hy đã biến mất, họ còn có thể ngu ngốc kiểu gì nữa??

Khương Tú Tú vốn định nói không quan tâm.

Nhưng... nghĩ đến số cổ phần tập đoàn vừa mới được chia.

Khương Tú Tú thầm nghĩ, quả nhiên tiền không dễ kiếm.

"Ngày mai em về."

Nhân tiện về xem Lộ Tuyết Hy đã bị bắt chưa.

Người chưa tìm thấy, Khương Tú Tú trong lòng vẫn còn chút bất an.

Cảm giác như có chuyện gì đó cô đã bỏ sót.

Thế là ngày hôm sau, Khương Tú Tú lên xe nhà họ Khương đến đón.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-417-ba-lao-ho-khuong-lai-len-con.html.]

Cùng đi với cô, còn có sư huynh Bạch Truật.

Sáng nay nghe Bạch Truật chủ động đề nghị cùng cô về nhà họ Khương, Khương Tú Tú cũng hơi giật mình.

Dù sao đây cũng là Bạch Truật mà.

Bạch Truật sư huynh, người kiên quyết không ra khỏi cổng học viện nếu không cần thiết.

Mặc dù anh nói là muốn "tái khám" cho bà lão, nhưng Khương Tú Tú không tin.

"Lý do thật sự là gì?" Khương Tú Tú hỏi.

Bạch Truật liếc nhìn cô một cách khó hiểu, hồi lâu mới nói nhỏ,

"Viện trưởng không... không cho em xây phòng vui chơi cho thú cưng..."

Anh còn nói sẽ giúp anh giữ một triệu kia.

Bạch Truật vốn không có ý kiến gì, dù sao trước đây tiền thù lao chữa bệnh của anh cũng đều do viện trưởng giữ.

Anh cần gì, viện trưởng cũng sẽ mua cho.

Bạch Truật bản thân không quan tâm đến tiền bạc.

Nhưng lần trước, anh nhớ Giao Đồ nói,

"Người lớn nói giữ tiền giúp cuối cùng đều biến mất, tiền của mình phải tự mình giữ, như vậy nếu viện trưởng không thương em, không xây phòng vui chơi, em còn có thể tự xây, xây mười cái!"

Bạch Truật nghĩ đến lời Giao Đồ, hiếm hoi cảm thấy buồn, cái đầu mũm mĩm hơi cúi xuống ngực.

"Viện trưởng không thương em."

Khương Tú Tú: ...

Khó mà bình luận.

...

Xe đi gần hai tiếng cuối cùng cũng đến nhà họ Khương.

Khương Tú Tú vừa cùng Bạch Truật xuống xe, liền thấy trong garage đỗ một chiếc xe lạ.

Xe trong nhà cô tuy không nhớ hết, nhưng cũng quen mắt.

Không suy nghĩ nhiều, Khương Tú Tư thẳng bước dẫn Bạch Truật đi vào, nhưng khi đi ngang qua vườn hoa, bước chân đột nhiên dừng lại.

Cô nhìn thấy một người không mấy quen thuộc -

Em gái của Lộ Tuyết Hy, Lộ Tuyết Tình.

Lúc này trong vườn hoa.

Bà lão họ Khương đang được Lộ Tuyết Tình đỡ, một tay chống gậy, bước đi rất chậm rãi.

Bà lão đi liền bảy tám bước, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm hoi.

Bên cạnh, Lộ Tuyết Tình vui mừng thốt lên,

"Cô tổ mẫu, cô giỏi quá! Hôm nay so với hôm qua nhiều hơn ba bước! Ngày mai chắc chắn cô có thể đi lại bình thường rồi!"

Giọng Lộ Tuyết Tình rất ngọt ngào, thêm vào đó khuôn mặt cô bé trông rất non nớt, lời khen này khiến bà lão họ Khương vui vẻ đến nỗi cười tít mắt, Khương Tú Tú nhìn thoáng qua, tưởng như lại thấy bà lão họ Khương thời còn có Lộ Tuyết Hy bên cạnh.

Trong lòng lập tức hiểu tại sao Khương Tốc lại gấp gáp như vậy.

Đây chẳng phải là lên cơn ngu ngốc sao?

Và còn là cùng một kiểu ngu ngốc trong một gia đình.

Khương Tú Tú và Bạch Truật đứng giữa đường, bà lão họ Khương và Lộ Tuyết Tình tự nhiên nhận ra hai người, khi thấy Khương Tú Tú, nụ cười trên mặt bà lão hơi co cứng, nhìn sang Lộ Tuyết Tình bên cạnh, có chút ngượng ngùng.

"Tú Tú, về rồi à."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút cứng nhắc.

Lộ Tuyết Tình không biết thái độ kỳ lạ của bà lão với Khương Tú Tú là thế nào, nhưng điều này không ngăn cô biết nhiệm vụ của mình.

Cô đến đây để thay thế chị gái làm hài lòng bà lão họ Khương.

Bố mẹ nói, chỉ cần cô làm bà lão vui, những túi xách và trang sức giới hạn cô muốn đều có thể tùy ý lựa chọn.

Lộ Tuyết Tình vốn không muốn, nhưng sau khi nghe bố mẹ kể về những trang sức, quần áo và túi xách cao cấp mà nhà họ Khương từng sắm cho Lộ Tuyết Hy, cô đã không thể cưỡng lại sự cám dỗ.

Cô nghĩ, Lộ Tuyết Hy làm được, cô chắc chắn cũng làm được.

Thậm chí còn làm tốt hơn.

Vì vậy cô đến.

Mặc dù hai lần đầu bị từ chối, nhưng may mắn là bà lão không quá khắc nghiệt với cô như với bố mẹ, cô ngồi khóc một lần trước cửa nhà họ Khương, bà lão liền mở cửa cho cô vào.

Chỉ hai ngày, cô đã dùng khả năng của mình để khiến bà lão cười tít mắt.

Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng cô tự nhận mình thông minh hơn Lộ Tuyết Hy.

Cô biết thân phận của mình, cũng sẽ không so sánh mình với Khương Tú Tú - tiểu thư nhà họ Khương.

Mặc dù lần trước Khương Tú Tú không giúp cô giải trừ lời nguyền khiến trong lòng cô có chút oán hận, nhưng cô sẽ không biểu hiện ra trước mặt bà lão.

Lộ Tuyết Tình vẫn nở nụ cười ngọt ngào, hai tay đỡ bà lão, từ xa đã chào Khương Tú Tú,

"Chị Tú Tú, chị về rồi à!"

Loading...