Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa - Chương 416: Viện trưởng trở về

Cập nhật lúc: 2025-06-24 15:50:09
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nói của Khương Trừng không lớn, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết, không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ.

Hà Tâm Nhụy nghe rõ những lời hắn nói, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Chu Á Á khi thấy Khương Trừng chỉ về phía mình, liền ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt âm trầm chỉ lướt qua rồi nhanh chóng cúi xuống, không lộ nhiều cảm xúc.

Hà Tâm Nhụy đầu tiên kinh ngạc vì từ "bạn bè" trong miệng Khương Trừng, sau khi hiểu ra, giọng nói run nhẹ:

-"Em... em xin lỗi, em không biết cô ấy là bạn của anh. Nhưng em... em vừa nói thế thật sự không có ác ý."

-"Có ác ý hay không không phải do em quyết định."

Khương Trừng nhìn Hà Tâm Nhụy với vẻ khó chịu, cảm thấy cô gái trước mặt này càng lộ rõ vẻ giả tạo, hiện tại hắn thật sự không ưa kiểu người này.

Biểu cảm càng lúc càng lạnh lùng:

-"Mọi người ở đây không phải điếc cũng không phải mù, mấy ý đồ nhỏ nhoi của em tưởng không ai nhìn ra sao? Xin lỗi ngay!"

Hai từ "xin lỗi" được Khương Trừng nhấn mạnh khiến Hà Tâm Nhụy giật mình, lập tức không dám nói thêm gì, vội vàng quay người, mắt đỏ hoe nhìn Chu Á Á:

-"Xin lỗi, lời em vừa nói có lẽ đã làm tổn thương chị, nhưng em thật sự không cố ý."

Chu Á Á nhìn cô gái ra vẻ đáng thương trước mặt, trong lòng lạnh lùng cười nhạo, nhưng trên mặt không biểu lộ nhiều, chỉ cúi đầu, lắc đầu, giọng khàn đặc như thể sợ hãi:

-"Không sao."

Chỉ nghe giọng nói của cô, Khương Trừng lập tức nhớ lại đêm đó khi cô nói chuyện với hắn.

Lúc đó hắn còn nghĩ sao lại có giọng phụ nữ nào khó nghe đến thế, nhưng sau khi xem hồ sơ, hắn chỉ còn lại sự thương cảm dành cho cô.

Năm mười ba tuổi gặp hỏa hoạn, cổ họng bị khói làm hỏng, khuôn mặt cũng bị biến dạng.

Gia đình không còn, chỉ còn lại một mình, vật lộn học hết cấp ba rồi bỏ học.

Khương Trừng trước đây chưa từng tưởng tượng có người lại có thể sống khổ đến vậy.

Nhưng trong hoàn cảnh khốn khó như thế, cô vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, phát hiện hắn bị tấn công, đã kiên trì ở bên, đưa hắn vào bệnh viện rồi lặng lẽ rời đi.

Khương Trừng nghĩ, quả nhiên trước đây mình quá hời hợt.

Ngoại hình không phải tiêu chuẩn để đánh giá một con người.

Phụ nữ càng xinh đẹp, tâm địa càng độc ác.

Hà Tâm Nhụy thấy Khương Trừng đi đến bên Chu Á Á, vẫn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng phía xa ông chủ trung tâm thương mại đã giơ tay ra hiệu:

-"Cô là nhân viên kế hoạch của thương hiệu nào? Tôi nghĩ công ty các bạn cần thay người khác đến đối chiếu."

Hà Tâm Nhụy nghe vậy, lập tức không còn quan tâm đến Khương Trừng nữa.

Vội vàng chạy đến giải thích với ông chủ trung tâm.

Hôm nay là lần đầu tiên cô tự mình đảm nhận công việc tổ chức triển lãm sau khi chuyển chính thức, nếu bị thay ngay lập tức, về công ty cô sẽ trở thành trò cười.

Cô nghĩ sau này sẽ tìm cách giải thích rõ với Khương thiếu, vội vã đuổi theo quản lý và ông chủ trung tâm.

Khi người ta đi khỏi, Khương Trừng và Chu Á Á nói chuyện thoải mái hơn.

Khương Trừng hỏi cô: "Em còn nhận ra anh không? Mấy hôm trước em đã cứu anh."

Chu Á Á gật đầu: "Anh khỏe rồi?"

-"Nhờ có em."

Khương Trừng nói: "Hôm nay anh đặc biệt đến cảm ơn em. Yên tâm, từ nay về sau em làm việc ở đây sẽ không còn ai làm khó em như hôm nay nữa. Nếu em muốn chuyển vị trí hoặc có yêu cầu gì, cứ nói với anh."

Khương Trừng nói với giọng điệu đầy tự tin, dù trung tâm thương mại này không liên quan gì đến gia đình hắn, nhưng hắn vẫn có đủ bản lĩnh để hứa hẹn với cô.

Chu Á Á nghe xong, trên mặt cũng không lộ vẻ vui mừng, vẫn bình thản như không.

-"Không cần."

Cô nói: "Em quen rồi."

Chỉ là mấy từ đơn giản, nhưng lại như đánh trúng tim đen Khương Trừng.

Cảm giác đó không phải là rung động, nhưng hắn thật sự nảy sinh ý muốn giúp đỡ cô gái này nhiều hơn.

Coi như là trả ơn vì cô đã gọi xe cấp cứu cho hắn vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-416-vien-truong-tro-ve.html.]

...

Một bên khác, ba ngày sau khi Khương Tú Tú trở về học viện, nơi đây cũng đón một sự kiện lớn -

Viện trưởng Học viện Đạo giáo Hải Thành, người mà các tân sinh viên chưa từng gặp từ đầu năm học, cuối cùng đã xuất hiện.

Vị lão đạo trường tu, mặc đạo bào màu tím, đứng trước tượng linh vật Thạch Quy, khí chất tỏa ra như dòng suối lắng đọng qua năm tháng, chầm chậm chảy trôi, vững chãi và miên man.

Khi ông đứng đó nói chuyện, phía dưới là một không khí tĩnh lặng nghiêm túc.

Phiêu Vũ Miên Miên

Dĩ nhiên, không bao gồm Đồ Tinh Trúc.

Đồ Tinh Trúc lúc này đứng sau lưng Khương Tú Tú, miệng nhếch nhẹ đến mức gần như không thấy, nhưng vẫn đủ để Khương Tú Tú nghe thấy tiếng thì thầm:

-"Một trăm tệ, nghe tin tức về viện trưởng không?"

Khương Tú Tú hướng về phía trước, mặt không đổi sắc, một tay từ từ giơ ra năm ngón.

Năm mươi tệ, không hơn.

Đồ Tinh Trúc lẩm bẩm: "Năm mươi tệ ít quá, cậu thêm chút đi."

Khương Tú Tú xòe năm ngón tay thu lại còn ba.

Ba mươi tệ.

Nói nhiều ta còn trả giá thêm.

Đồ Tinh Trúc nhỏ giọng chửi cô giàu mà keo kiệt, nhưng vẫn lén kể chuyện viện trưởng:

-"Nhìn viện trưởng già vậy thôi, chứ thật sự rất già, nghe nói năm nay đã một trăm năm mươi tuổi rồi."

-"Ông ấy và viện trưởng học viện Kinh thành là sư huynh đệ, sư huynh của ông nhận chức viện trưởng học viện Kinh thành, người con gái ông thích ở lại Kinh thành theo sư huynh, viện trưởng tức quá, tự xin về Hải Thành làm viện trưởng."

-"Mấy ngày nay viện trưởng không xuất hiện là vì đi Kinh thành đánh nhau với sư huynh, vì thua nên dưỡng thương một tháng, khỏi hẳn mới về."

...

Mỗi câu Đồ Tinh Trúc nói ra, các học sinh xung quanh vô thức dỏng tai về phía họ, đến cuối cùng, nhóm học sinh xung quanh Đồ Tinh Trúc như một đóa hoa đang khép lại.

Đang nghe say sưa, đột nhiên, họ cảm thấy giọng nói của viện trưởng trên bục dừng lại, và ngay sau đó, vị vốn đang đứng ở phía trước, dường như trong nháy mắt đã xuất hiện ngay bên cạnh Đồ Tinh Trúc.

Không vội không vàng tiếp lời:

-"Ta quả thật có đánh nhau, nhưng người trong giới huyền môn không gọi là đánh nhau, mà là thỉnh giáo."

Ông nói, mỉm cười nhìn Đồ Tinh Trúc:

-"Học sinh Đồ Tinh Trúc, dùng từ nên cẩn thận, không thì lần sau ra nước ngoài, dùng từ không chuẩn, sẽ khiến bạn bè quốc tế nghĩ học sinh học viện chúng ta, học nghề chưa tới."

Đồ Tinh Trúc vừa được thầy giáo cứu từ Miến Điện về hai tháng trước: ...

Người ta nói không nên vạch áo cho người xem lưng, viện trưởng sao không giữ đạo đức võ đức?

Viện trưởng lại nhìn sang các học sinh hai bên Đồ Tinh Trúc, nói: "Năm nay ta không phải một trăm năm mươi tuổi, mà là một trăm bốn mươi chín tuổi, trong sách giới thiệu trường đều có ghi rõ."

Xoạt xoạt, các học sinh xung quanh lập tức ngồi ngay ngắn trở lại.

Cuối cùng, viện trưởng nhìn về phía Khương Tú Tú đang ngồi trước Đồ Tinh Trúc.

Cô từ đầu đến giờ vẫn ngồi ngay ngắn, không có vẻ gì là vừa nghe tin đồn.

Ông nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở tiểu nhân giấy vàng kim đang thò đầu ra nhìn ông trên vai cô.

Viện trưởng nheo mắt, đột nhiên hiểu ra trận mưa lớn năm đó khi cô và Tạ Vân Lý đấu pháp đã dẫn đến lực lượng Long Thần từ đâu mà có.

Khương Tú Tú cảm nhận được ánh mắt viện trưởng đang nhìn mình chằm chằm, dù ngồi ngay ngắn và bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn không khỏi hơi căng thẳng.

Một lúc lâu sau, khi cô tưởng viện trưởng sẽ không nói gì thêm, đột nhiên nghe thấy ông lên tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý:

-"... Tiểu nhân giấy của cô rất tốt."

Khương Tú Tú: ???

Vậy, cô nên nói cảm ơn?

 

 

Loading...