Khi Khương Trừng tỉnh lại lần nữa, hắn chỉ cảm thấy một cơn đau nhói ở sau gáy, mơ màng mở mắt thì thấy mình đang nằm trên mặt đất. Bên cạnh, một cô gái đeo khẩu trang đang cúi xuống nhìn hắn với vẻ lo lắng:
"Anh không sao chứ?"
Khương Trừng mấp máy miệng: "Cô... là ai?"
"Em đi ngang qua, thấy anh nằm ở đây, đầu anh còn chảy m.á.u nữa." Cô gái nói giọng trầm khàn, nếu không chú ý sẽ khó nhận ra đó là giọng của một cô gái. Cô tiếp tục: "Em đã gọi 120 rồi, xe cấp cứu sẽ tới ngay."
Khương Trừng cố gắng nhớ lại tình huống trước khi ngất đi. Đột nhiên, hắn như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe. Xe vẫn còn đó, nhưng cửa mở toang, còn Lộ Tuyết Hy thì đã biến mất không dấu vết.
Hắn trợn mắt, cố gắng ngồi dậy nhưng vết thương sau gáy khiến hắn đau đớn. Cô gái vội giữ hắn lại:
"Anh đừng cử động mạnh."
"Người trong xe tôi... Lộ Tuyết Hy đâu rồi?" Khương Trừng không chịu yên, gương mặt đầy hoảng loạn. [Nhân phẩm] của hắn đâu?!
Cô gái lắc đầu: "Người nào? Khi em tới, xe đã mở cửa, không có ai khác." Rồi cô hỏi thăm: "Anh... bị cướp sao?"
Nghe nói không có ai, Khương Trừng cảm thấy bất lực. Hắn vừa làm được một việc lớn, vậy mà lại để đối tượng chạy mất? Đồng bọn! Lộ Tuyết Hy chắc chắn có đồng bọn khác!
Trong lòng đầy hối hận, nhưng hắn vẫn không quên cảm ơn cô gái trước mặt:
"Cảm ơn cô, cô tên là gì?"
Cô gái có vẻ do dự, chuẩn bị nói tên thì thấy xe cấp cứu đã tới, liền vội vẫy tay:
"Xe cấp cứu tới rồi!"
Khương Trừng nhanh chóng được đưa lên xe. Cô gái đưa hắn tới bệnh viện rồi lặng lẽ rời đi trước khi hắn kịp cảm ơn lần nữa.
Tại nhà họ Khương.
Mọi người không đợi được tin an ninh bắt lại Lộ Tuyết Hy, mà lại nghe tin Khương Trừng bị đập vỡ đầu. Dù trước đó hắn làm chuyện không ra gì, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Khương. Khương Vũ Thành lập tức gây áp lực lên cảnh sát và cử người điều tra sự việc tối qua.
Kết quả: không tìm ra manh mối. Camera tại hiện trường đột nhiên hỏng, không ghi lại được hình ảnh kẻ tấn công. Kỳ lạ hơn, tất cả camera hành trình của xe xung quanh cũng bị nhiễu, không ghi được gì. Cục An Toàn nghi ngờ có sức mạnh đặc biệt giúp Lộ Tuyết Hy, cử Tề Thiên Khất tới điều tra, nhưng không phát hiện dấu vết âm khí hay bất kỳ năng lượng nào khác.
Sáng hôm sau, Khương Tú Tú từ thành phố lân cận trở về. Lúc này, Khương Trừng đã xuất viện. Vết thương không nghiêm trọng, hắn chỉ cần băng bó là ổn. Thấy Khương Tú Tú, hắn có chút ngượng ngùng.
Đêm qua, quyết định bắt Lộ Tuyết Hy phần lớn là để cho cô thấy. Hắn luôn cảm thấy mình đã mất mặt trước cô khi bị nhốt trong búp bê. Dù đã tặng cổ phần và hứa kiếm 8 triệu trong một tháng, thái độ của cô với hắn vẫn không thay đổi.
Khương Trừng không mong được cô đối xử thân thiết, nhưng hắn muốn cô thay đổi ấn tượng về mình, lấy lại chút thể diện đã mất. Kết quả...
Khương Tú Tú nhìn cái đầu băng bó của hắn, không có ý chế nhạo. Thực ra, việc hắn không bị Lộ Tuyết Hy lừa đêm qua đã khiến cô bất ngờ. Người này... dường như đã bắt đầu mọc não.
Đang nghĩ vậy, bỗng nghe Khương Trừng gằn giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-tro-ve-khong-dien-vai-thien-kim-gia-nua/chuong-413-han-duong-nhu-da-bat-dau-moc-nao.html.]
"Tôi biết cô tới để chế nhạo tôi, muốn cười thì cứ cười đi."
Khương Tú Tú: "..."
Cô thu hồi lại nhận định vừa rồi.
Cô thực sự không định chế nhạo, nhưng hắn đã nói vậy, không cười một tiếng thì có vẻ không được:
"Ha ha."
Khương Tú Tú cười nhạt hai tiếng, rồi châm chọc: "Anh đúng là yếu thật."
Biết mình từng bị nhốt trong búp bê, lại biết Lộ Tuyết Hy đã trốn thoát, vậy mà dám một mình đi giữa khu phố vắng người vào ban đêm. Bị tập kích mà thậm chí không thấy mặt kẻ thù. Không trách Lộ Tuyết Hy trốn thoát lại tìm hắn đầu tiên.
Khương Trừng nói là muốn cười thì cứ cười, nhưng thực sự nghe cô chế nhạo, mặt hắn đỏ bừng. Đây là chuyện yếu hay không yếu sao?! Rõ ràng là đối phương quá gian xảo! Hắn bị tập kích bất ngờ!
Hắn mở miệng định biện hộ, nhưng Khương Tú Tú đã đặt một tấm bùa hộ mệnh trước mặt hắn:
"8 ngàn một cái, muốn không?"
Khương Trừng nuốt lời định nói, gần như không chút do dự:
"Muốn!"
Hắn nhanh tay giật lấy tấm bùa, sợ cô thay đổi ý định. Dù không phải bùa ngọc, nhưng có còn hơn không. Nếu đêm qua có nó, hắn đã không bị tập kích dễ dàng như vậy.
Nhưng...
"Sao cô đột nhiên tốt bụng... à không, sao lại chủ động cho tôi bùa?"
Hắn định nói "tốt bụng", nhưng nghĩ lại thấy không đúng. Thái độ của cô với hắn... nếu không phải vì cùng họ Khương, hắn tin cô sẽ mặc kệ sống c.h.ế.t của hắn.
"Anh nợ nhiều." Khương Tú Tú dừng lại, rồi thêm: "Và anh có thể sẽ cần dùng."
Vừa vào, cô đã thấy giữa trán hắn có một vệt hoa đào mờ ám, lẫn sắc xám, dự đoán là sắp gặp tiểu nhân. Dù không muốn quan tâm, nhưng hắn có vẻ rất được Lộ Tuyết Hy "ưa chuộng". Biết đâu cô ta lại quay lại tìm hắn? Dù sao cũng xem mặt tam thúc tam thẩm, phải cho hắn một đường sống.
Khương Trừng tưởng cô nói "sẽ cần dùng" là ám chỉ Lộ Tuyết Hy có thể quay lại, trong lòng hơi sợ nhưng có bùa hộ mệnh cũng yên tâm hơn. Hơn nữa, đây là lần đầu cô chủ động tỏ ra tốt với hắn. Hắn bỏ qua 8 ngàn kia, so với 8 triệu thì số này không đáng kể, coi như là miễn phí. Mà Khương Tú Tú cho miễn phí, chẳng phải là đang tỏ ra tốt sao?
Khương Trừng nhìn cô bằng ánh mắt dịu hơn, rồi làm điều giống Khương Tốc trước đây — được đằng chân lân đằng đầu:
"Bùa giấy này dùng một lần phải không? Tôi muốn mua loại ngọc."
Khương Tú Tú liếc hắn, trả lời thẳng thừng:
Phiêu Vũ Miên Miên
"Không có. Cút."